Thứ Tư, 2 tháng 10, 2013

THƯƠNG VỀ MIỀN TRUNG, QUÊ HƯƠNG TÔI !

(ĐC sưu tầm trên NET)

Ông tha mà bà chẳng tha
Vẫn làm cơn lụt hăm ba tháng mười.

                                                 (Ca dao) 
image
                                                              
 (Về trận lụt năm Giáp Thìn 1964)

THẢM NẠN QUÊ HƯƠNG

Không còn gì nữa cả
Không còn gì nữa cả em ơi!
Một tháng quê hương không bóng mặt trời
Một tháng quê hương mưa gào gió thét
Đất Quảng thân yêu người người rên siết
Sáu mươi năm lại đến “họa năm Thìn”
Thảm nạn này biết thuở nào quên!

Biết thuở nào quên!
Một tối nước lên, nước tràn lên khủng khiếp
Cả ngàn người, cả vạn người không chạy kịp
Nước réo ầm ầm át tiếng kêu la
Chới với. Ngửa nghiêng. Người cuốn theo nhà
Nhà theo sóng. Người không thấy nữa
Nhìn con trôi, mắt cha máu ứa
Ngoi lên, tay vợ níu lưng chồng
Rồi hai người thành hai xác giữa mênh mông
Tấp vào bờ thây của người ông
Giữ xác cháu, hàm răng ghim áo cháu
Nhà có mười người, hết đường phấn đấu
Sợi dây dài vội vã thắt tay nhau
Cây nước tràn lên, cây nước phủ đầu
Một “dây xác” trôi về đâu, ai biết…
Còn bao cảnh não nùng, bi thiết
Nói không cùng, ghi chẳng hết em ơi!
Đất Quảng quê ta chết bốn ngàn người
Kể chung miền Trung còn hơn thế nữa!
Người sống sót không còn nhà cửa
Không áo cơm, khô cả lệ thông thường
Cắn vành môi nhìn lại một quê hương
Bỗng run sợ tưởng đây miền địa ngục
Quê hương ta: một hình hài ngã gục
Gà Tang ơi, Trung Phước, Đại Bình ơi!
Đông An, Bình Yên… nước xóa cả rồi
Đá núi lấp đồng, bùn sông lấp xóm
Mưa vẫn còn rây trên quê hương ảm đạm
Đồng hoang vu còn giữ những thây người
Những thây người! Không đếm hết, em ơi!
Em hãy ghi: Ngày mùng 6 tháng 10
Năm âm lịch Giáp Thìn, em nhé!
Ngày giỗ quê hương, dù bao thế hệ
Thảm nạn này biết thuở nào quên
Xót thương về, em hãy đốt hương lên.

Tường Linh (1933- 2005)
 __________

GỬI MẸ MIỀN TRUNG

Đâu chỉ chiến tranh mới có thương đau
Không bom đạn mà lệ nhòa xứ sở 
Mẹ Miền Trung ơi! Lụt rồi bão, lũ.... 
Vắt lên đầu Mẹ trắng một vành tang.

Con ngoài này không "Rốn" lũ mênh mang
Không "Truồi" đất,không sập nhà,đói khát
Mà lòng con như lửa tràn bỏng rát,
Khúc ruột mềm đau nát - một Miền Trung.

Gửi về Quê thơm thảo một tấm lòng
Góp hạt nắng làm ấm lên mặt đất
Cho lúa ,cho khoai nở chồi xanh biếc
Hẹn mùa vàng để Mẹ đỡ buồn thương!

Ơi Miền Trung! Khúc ruột của quê hương
Nơi bão ,lũ tràn về như cơm bữa
Phải làm gì ??? Để bớt đi đau khổ
Để Mẹ già không phải sống thê lương.

Ơi Miền Trung! Cho ta gửi nhớ thương
Mong mảnh đất sớm xanh màu hoa trái
Không nước mắt rơi, nụ cười nhân ái
Sẽ lại về bên khóe mắt  Mẹ yêu!

Hà Nội 18/10/2010
TG : Nguyễn Mạnh Hiền

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét