Thứ Sáu, 25 tháng 10, 2013

HIỆN THỰC KỲ ẢO 16

(ĐC sưu tầm trên NET)

+ Con người là một cây sậy, nhưng là một cây sậy biết suy nghĩ.
L. Pascal
+ Do bản chất của mình, con người là nghệ sĩ. Bất cứ ở đâu con người cũng ra sức, bằng cách này hay cách khác, lồng cái đẹp vào cuộc sống của mình.
M. Gorki
+ Ai cũng muốn đẹp và hướng tới cái đẹp. Nhưng sự hướng tới ấy nhiều khi là...ngược chiều!
ĐC
+ Cái đẹp là cuộc sống phù hợp với biểu tượng của chúng ta về cái đẹp
Trenưsepxki
+ Cái đẹp là sự mời gọi hạnh phúc
Stanđan
+ Chỉ có "đẹp" chứ không có "cái đẹp"! Còn nếu muốn gọi "đẹp" là "cái đẹp" thì nên nhớ rằng xét cho đến cùng, cái đẹp không có tính thực thể mà chỉ tồn tại (ảo) trên bình diện tinh thần. Ngay cả mỹ học hiện đại, vì chưa thấy được nguyên nhân đích xác làm xuất hiện cái đẹp cũng như sự cảm thụ cái đẹp (thẩm mỹ), nên cũng  chưa trả lời dứt khoát và xác đáng được thực chất cái đẹp là gì và sự cảm thụ cái đẹp từ đâu mà có, nghĩa là nó vẫn trả lời (chưa hẳn đúng!) một cách đầy cảm nghiệm theo lối "vòng vo tam quốc". Mỹ học còn thế thì trách chi ai?! Tuy nhiên, vì thẩm mỹ là một tồn tại tự nhiên như một định ước được hun đúc nên từ quá trình sống lâu dài của đại chúng và  trở thành bộ phận của mỹ học chỉ vì mục đích nghiên cứu mà thôi, nên quan niệm xã hội về xấu-đẹp, nói chung là có tính độc lập (tương đối) và vẫn chuẩn mực thực sự "theo ý nó". Kể cũng may!!!
ĐC

Những hình ảnh vô duyên có 1-0-2 của phụ nữ nơi công cộng (P15) | ảnh phụ nữ vô duyên,ảnh có 1-0-2,ảnh có một không hai của phụ nữ,ảnh hài phụ nữNhững hình ảnh vô duyên có 1-0-2 của phụ nữ nơi công cộng (P15) | ảnh phụ nữ vô duyên,ảnh có 1-0-2,ảnh có một không hai của phụ nữ,ảnh hài phụ nữ Những hình ảnh vô duyên có 1-0-2 của phụ nữ nơi công cộng (P15) | ảnh phụ nữ vô duyên,ảnh có 1-0-2,ảnh có một không hai của phụ nữ,ảnh hài phụ nữNhững hình ảnh vô duyên có 1-0-2 của phụ nữ nơi công cộng (P15) | ảnh phụ nữ vô duyên,ảnh có 1-0-2,ảnh có một không hai của phụ nữ,ảnh hài phụ nữ

+ Giới thiệu cái đạo đức cho người ta noi theo, cái tật xấu cho người ta lên án, cái lố bịch cho người ta thấy rõ – đó là nhiệm vụ của bất cứ một người chân chính nào cầm bút viết, cầm bút vẽ, cầm dao khắc
Diderot
+ Một dân tộc càng mạnh, càng vươn cao về mặt đạo đức bao nhiêu, thì nó càng dũng cảm nhìn vào những mặt non yếu và những thiếu sót của mình bấy nhiêu. Một dân tộc yếu hèn hoặc già cỗi, tán tạ đến mức không thể tiến lên được nữa thì chỉ thích ca tụng mình và rất sợ nhìn vào những vết thương của mình, vì nó biết rằng đó là những vết tử thương, rằng thực tại của nó không phải là một cái gì phấn khởi, rằng nó chỉ tìm thấy những niềm an ủi giả dối trong sự đánh lừa mình thôi.
Bielinski

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét