Thứ Sáu, 20 tháng 12, 2013

CÂU CHUYỆN TÌNH BÁO 1

(ĐC sưu tầm trên NET)

Tình báo

Bách khoa toàn thư mở Wikipedia
 
Tình báo là hoạt động điều tra, thu thập, nghiên cứu, tổng hợp, xử lý những tin tức, tư liệu bí mật về quân sự, chính trị, quốc phòng, an ninh, kinh tế, khoa học, kỹ thuật, công nghệ... của đối phương.
Theo quy mô, có tình báo chiến lược, tình báo chiến dịch, tình báo chiến thuật, tình báo kinh tế.
  • Tình báo chiến lược hay bất cứ hoạt động tình báo nào khác cũng có những điểm cơ bản tương đồng và giống nhau là hoạt động rất bí mật, rất táo bạo, rất khôn ngoan, rất mưu lược, luôn luôn tạo được cho mình một vỏ bọc rất kín đáo qua một công việc hằng ngày nào đó
tự bản thân làm hoặc cài cắm vào lòng đối phương; luôn luôn làm việc rất chăm chỉ tận tụy, trung thành v.v..
  • Tình báo chiến thuật: là 1 lực lượng được đào tạo một cách đặc biệt chuyên nghiệp về rất nhiều lĩnh vực khoa học kỹ thuật và đời sống của con người và cả thế giới xung quanh với mục đích cơ bản và chủ yếu là làm chiến thuật.
  • Tình báo chiến dịch: gần giống với tình báo chiến thuật phương pháp đào tạo cũng rất bài bản và chuyên nghiệp vận dụng mọi kiến thức đã được đào tạo một cách rất linh hoạt khéo léo để áp dụng một cách hiệu quả nhất vào một chiến dịch nào đó

Giới thiệu

Tình báo là một trong những nghề cổ xưa nhất trong lịch sử loài người. Hoạt động tình báo xuất hiện cùng với sự ra đời của nhà nước. Từ xa xưa, hoạt động tình báo đã có mục đích thu thập những bí mật về quân sự, kinh tế, chính trị, vấn đề nội bộ và các bí quyết trong sản xuất kinh doanh của các đối thủ. Hoạt động tìm kiếm, thu thập các tin tức về kinh tế, chính trị, nội bộ, bí quyết công nghệ chính là khởi thủy của hoạt động tình báo.
Hoạt động tình báo là sự thu thập bí mật các thông tin hay các tin tình báo, mà nguồn thông tin như thế lại được bảo vệ không cho tiết lộ. Cơ quan tình báo dựa vào đây để đánh giá và xử lý thông tin cần thiết để đưa ra những quyết định. Thông tin thì có liên quan đến việc thương mại, quân đội, kinh tế hoặc các quyết định có tính chính trị nhưng thường là liên quan đến chính sách đối ngoại và quốc phòng. Nói chung tin tình báo có tính an ninh quốc gia và vì thế luôn được giữ bí mật.
Hoạt động tình báo hay gián điệp theo luật pháp quốc gia là bất hợp pháp. Hoạt động gián điệp cũng phản ánh những cố gắng của cơ quan phản gián trong việc bảo vệ bí mật của thông tin.
Ở Mỹ có cục tình báo trung ương, CIA (Central Intelligence Agency) là cơ quan chính chuyên thu thập những thông tin bí mật có liên quan tới an ninh quốc gia. Cục Điều tra Liên bang (FBI: Federal Bureau of Investigation) có nhiệm vụ chủ yếu trong các hoạt động phản gián của nước Mỹ, và cũng phối hợp với CIA chịu trách nhiệm trong các điệp vụ bên ngoài lãnh thổ Hoa Kỳ. Trong suốt thời kỳ chiến tranh lạnh, cả FBI và CIA đều chủ yếu tập trung sự chú ý của họ vào Ủy ban an ninh quốc gia của Xô Viết (KGB Komitet Gosudarstvennoy Bezopasnosti). Tiếp theo sau sự sụp đổ của Liên bang Xô Viết năm 1991 và sự tan rã của KGB thì trong nhiều đơn vị mới, nhiệm vụ của CIA lại chịu sự thẩm vấn của quốc hội và Chính phủ Hoa Kỳ. Ít ra lúc ban đầu, cơ quan chẳng những giữ nhiệm vụ thu thập và phân tích thông tin, mà còn phản gián ở nước ngoài và những hình thức hành động mật khác (như: can thiệp chính trị, tổ chức tuyên truyền bí mật, các hoạt động bán quân sự) mà đòi hỏi phải cực kỳ bí mật. Các cơ quan đặc biệt của thượng nghị viện liên tục giám sát các hoạt động của CIA.
Các phương thức tình báo quốc tế và các điệp vụ có một số ranh giới. Chúng được tiểu thuyết hóa trong tiểu thuyết được nhiều người ưa thích hoặc phương tiện truyền thông đại chúng, nhưng trên thực tế, tình báo lại tồn tại trong một thế giới bí mật của sự mưu mẹo gian trá, lừa gạt và đôi khi có cả bạo lực. Tình báo bao gồm tuyển mộ các điệp viên ở nước ngoài; nỗ lực khuyến khích sự phản bội để có các thông tin quan trọng và nghe lén cũng như sử dụng máy chụp hình hiện đại, khả năng phán đoán, các thiết bị dò tìm và các kĩ thuật khác suy luận ra thông tin mật.

Sự biện hộ và luật pháp quốc tế

Để chấp nhận và thi hành chính sách liên quan đến nước ngoài, kế hoạch chiến lược quân sự và tổ chức lực lượng vũ trang, kiểm soát ngoại giao, thương lượng những thỏa thuận kiểm soát vũ khí hay tham gia những hoạt động của tổ chức quốc tế, các quốc gia đòi hỏi phải có một lượng thông tin khổng lồ. Như thế thì chẳng có gì ngạc nhiên khi nhiều chính phủ duy trì một vài cơ quan tình báo có năng lực như một vấn đề có tính sống còn trong một thế giới mà những mối đe dọa và những thay đổi vẫn còn tồn tại. Chiến tranh lạnh đã đi qua, nhưng những hành động gây chiến tranh vẫn tiếp diễn ở những nơi như Đông Âu, Trung Đông và những nơi khác.
Tất cả các quốc gia đều có luật chống lại hoạt động tình báo, nhưng hầu hết đều đỡ đầu cho các hoạt động gián điệp ở nơi khác. Vì che giấu bản chất của tình báo nên không thể biết xác thực có bao nhiêu điệp viên đang hoạt động – chỉ có một số nhỏ phần trăm thực sự là gián điệp. Ước tính chung là Mỹ ngày nay có khoảng 200.000 nhân viên tình báo. Còn số lượng nhân viên tình báo của Liên Xô trong những năm 1980 thì khoảng chừng 400.000 ngàn người, một con số cho thấy đây cũng bao gồm lính bảo vệ biên giới và cảnh sát an ninh nội địa.

Việc thu thập tin tức tình báo

Công việc tình báo, bao gồm gián điệp, tiến hành theo quy trình 5 bước. Đầu tiên, những gì mà người tạo ra quyết định cần biết là được cân nhắc và các thủ tục được thiết lập. Bước thứ hai là thu thập thông tin cần biết mà yêu cầu là phải biết thông tin đó ở đâu, ai đang có những thông tin đó. Thông tin có thể có sẵn trên một tờ báo nước ngoài, rađiô, hay những nguồn thông tin mở khác; hoặc chỉ có thể lấy được thông tin bằng những phương tiện điện tử tinh vi hoặc bằng cách gài một điệp viên vào vùng mục tiêu. Bước thứ ba là các sản phẩm thông tin tình báo mà các dữ liệu thô thu về được tập hợp lại, đánh giá và đối chiếu.
Bước thứ tư là chuyển những thông tin đã xử lý cho người cần biết. Để có ích, thông tin phải kịp thời, chính xác và có thể hiểu được. Bước thứ năm và cũng là bước quyết định là sử dụng thông tin tình báo. Điểm mấu chốt là ở chỗ người cần thông tin phải đưa ra quyết định có tính quyết định về việc có hay không hoặc làm thế nào để dùng nguồn tin này. Quá trình gián điệp có thể thất bại tại bước này hoặc các bước khác.

Tuyển mộ các nhân viên tình báo

Ngày nay, rất nhiều quốc gia phát triển có những tổ chức tình báo hoạt động có hiệu quả với những chương trình tuyển mộ nhân viên tình báo mới một cách có hệ thống. Có ba nguồn chính cung cấp điệp viên là: giới đại học, nơi mà các sinh viên được tìm kiếm và huấn luyện nghề tình báo; các lực lượng vũ trang và cảnh sát, đây là lực lượng đã có một trình độ tình báo nhất định, và thế giới ngầm của gián điệp lực lượng này có thể bao gồm cả tội phạm chỉ điểm có kinh nghiệm.
Những kẻ gián điệp thực sự có thể bao gồm đánh cắp tin tình báo hoặc phản bội. Trong nhiều trường hợp các việc trên có thể do hám lợi hoặc khó khăn về tài chính, nhưng cũng có các trường hợp khác như tham vọng, tư tưởng chính trị hoặc chủ nghĩa dân tộc như: Oleg Vladimirovich Penkovsky, một cán bộ có chức vụ cao của Liên Xô, đã cung cấp tin tình báo cho các cơ quan tình báo phương Tây với suy nghĩ rằng phương Tây cần được cảnh báo trước nguy hiểm, hay như H.A.R. (“Kim”) Philby, một gián điệp khét tiếng người Anh đã làm việc cho Liên Xô với lý do hệ tư tưởng.
Một vài điệp viên phải được tuyển chọn cẩn thận và đưa vào hoạt động; tình nguyện viên khác được gọi là “walk-in”. Loại người sau phải dùng hết sức cẩn thận vì các trường hợp làm điệp viên hai mang đều xuất hiện ở loại tình nguyện viên này. Điệp viên hai mang là những điệp viên giả vờ đào ngũ, nhưng thực ra vẫn trung thành với tổ chức tình báo của họ. Các nhân viên phản gián luôn chú ý đến các nhân viên tình nguyện hoặc những kẻ đào ngũ và hạn chế dùng họ một cách hoàn toàn tin tưởng cho những mục đích tình báo. Trong một số trường hợp, gián điệp có giá trị nhất là “điệp viên nằm vùng”, đây là người giữ một vị trí đáng tin cậy có thể tiếp cận được các tin tức tình báo tối mật, ngoài ra còn có những người được tuyển mộ bởi một cơ quan tình báo nước ngoài được gọi là một “điệp viên nhị trùng“
Một mục tiêu tình báo ưu tiên hàng đầu là thâm nhập vào các tổ chức khủng bố quốc tế khác nhau. Như thế có thể giúp ngăn chặn được các âm mưu khủng bố.

Lịch sử tình báo

Tình báo sớm được thừa nhận như là một công cụ không thể thiếu trong thuật lãnh đạo đất nước, trong ngoại giao hay chiến tranh. Trong tác phẩm được viết cách đây 2000 năm, nhà lý luận quân sự người Trung Hoa Tôn Tử đã nhấn mạnh tầm quan trọng của công tác tình báo. Quyển sách của ông mang tên Binh pháp Tôn Tử (khoảng năm 500 TCN) đã đưa ra chi tiết về việc tổ chức một hệ thống gián điệp bao gồm cả những điệp viên hai mang và những kẻ đào ngũ. Tuy nhiên, trước khi chủ nghĩa dân tộc phát triển và sự phát triển của quân đội thường trực cũng như các thiết lập ngoại giao thì cơ quan tình báo không được các nhà cầm quyền và các tướng lĩnh quân sự tổ chức một cách thống nhất.

Thế kỉ 19

Có thể nói tình báo chính trị lần đầu tiên được sử dụng một cách có hệ thống bắt đầu do Joseph Fouché, duc d’Otrante, bộ trưởng cảnh sát trong cuộc cách mạng Pháp và triều đại của Napoleon. Dưới quyền chỉ huy của Fouché, một mạng lưới điệp viên cảnh sát và những điệp viên chuyên mặc thường phục hoạt động bí mật để nắm rõ tiềm lực của những người theo phái Gia-cô-banh và của những người bảo hoàng phản động. Chính khách người Áo, Prince von Metternich cũng thành lập một tổ chức gián địêp quân sự và chính trị có hiệu quả cao vào đầu thế kỷ 19.
Trong thời gian giữa thế kỉ 19, cảnh sát mật của Phổ (nay là lãnh thổ thuộc Đức) được cải tổ lại và sử dụng với nhiệm vụ bảo vệ an ninh bên ngoài cũng như bên trong quốc gia. Hệ thống tình báo Phổ đã đóng vai trò quan trọng trong việc thống nhất đế chế Đức. Nó cũng khống chế Pháp với một mạng lưới 30 ngàn điệp viên đã góp phần vào chiến thắng của Đức trong cuộc chiến tranh Pháp-Phổ 1870-1871. Tuy nhiên, mãi đến những năm của thế kỷ 19 thì các cục tình báo của các quốc gia hiện đại mới hoạt động thường xuyên.

Đầu thế kỷ 20

Hệ thống tình báo đã hỗ trợ người Nhật chiến thắng người Nga trong cuộc Chiến tranh Nga-Nhật (1904-1905). Khi chuẩn bị Chiến tranh thế giới thứ nhất, người Đức đã đưa vào Pháp rất nhiều điệp viên, một vài trong số đó cải trang thành những đại diện thương mại, giáo viên, lao động nông nghiệp hoặc người hầu. Bị cáo gián điệp nổi tiếng nhất là Mata Hari, một diễn viên múa người Java ở Pari đã bị người Pháp hành quyết. Các điệp viên người Đức cũng có những cố gắng nhằm phá hoại hệ thống phòng thủ của Mỹ cả trước và sau khi Mỹ nhảy vào Chiến tranh thế giới thứ nhất.
Tuy nhiên, hầu hết các quốc gia đã tham chiến với những đội ngũ tình báo không đầy đủ và các tin tình báo trong các cuộc chiến rất nghèo nàn. Những bài học của cuộc chiến tranh này là cùng với những tiến bộ vượt bậc về kĩ thuật, đặc biệt là trong lĩnh vực thông tin liên lạc và hàng không, đã thúc đẩy một sự phát triển lớn các cơ quan tình báo. Điều này càng cấp bách hơn nữa bởi sự có mặt của chính quyền Phát-xít ở Châu Âu và chế độ độc tài quân sự ở Nhật Bản và sự ra đời của các cơ quan phản gián chẳng hạn như Gestapo của Đức Quốc xã. Những phát triển này đã dẫn đến sự ra đời những hệ thống cơ quan phản gián của các nước dân chủ.

Chiến tranh thế giới thứ hai

Chiến tranh thế giới lần thứ hai là tác nhân kích thích lớn cho sự phát triển của các cơ quan tình báo trên khắp thế giới. Kĩ thuật quân sự và thông tin liên lạc hiện đại đã giúp cho thông tin trở nên chính xác và nhanh chóng cũng như những nỗ lực bảo vệ thông tin nhạy cảm. Một vài trận đánh lớn trong Chiến tranh thế giới thứ II thực sự là những trận đánh của tình báo và phản gián. Trong những năm gần đây chỉ có một vài kỳ công và thất bại trong cuộc chiến bí mật này được tiết lộ. Nổi tiếng là điệp vụ chơi hai mặt (Operation Double Cross), trong đó người Anh đã bắt giữ gần như tất cả các điệp viên của Đức tại Anh trong thời gian chiến tranh. Và Anh cùng với đồng minh cũng đã bẻ khóa mật mã của Đức và xâm nhập vào nhiều sóng truyền tin bí mật của quân địch.
Trận Trân Châu cảng ngày 7 tháng 12 năm 1941 là một thành công tình báo lớn của Nhật và tình báo Mỹ là kẻ thất bại. Thất bại này đã thúc đẩy sự phát triển bộ máy tình báo khổng lồ của Mỹ sau chiến tranh. Trước Chiến tranh thế giới thứ II, Mỹ hầu như không có hệ thống tình báo; sau chiến tranh CIA trở nên có tiếng bởi tai mắt khắp nơi, nối tiếp với các cơ quan tình báo như MI-6 của Anh, KGB của Liên Xô, SDECE(the Service de Documentation Extérieure et de Contre-Espionage) của Pháp, Cục tình báo đối ngoại của Israel, Văn phòng sự vụ xã hội của Trung Quốc và đông đảo các cơ quan khác trong cộng đồng tình báo và phản gián thế giới.

Cuối thế kỷ 20

Giữa những năm 1970, như một kết quả của sự tan vỡ ảo tưởng của cuộc chiến tranh Việt Nam, vụ bê bối Watergate và chính sách lắng dịu, nhiều người Mỹ bắt đầu đặt câu hỏi về vai trò của CIA. Các phương tiện truyền thông vạch trần những tồi tệ và thất bại của cơ quan tình báo này.

Tình báo chính trị và công nghiệp

Hoạt động tình báo và gián điệp là những việc làm phổ biến nhất có quan hệ chặt chẽ với các chính sách đối ngoại của quốc gia, thời nay thông tin mật thì rất cần thiết cho các quyết định chính trị, thương mại và công nghiệp. Các đảng phái chính trị luôn quan tâm đến các kế hoạch chiến lược của các đối thủ hoặc trong bất kỳ thông tin nào có thể là ảnh hưởng đến uy tín của họ.
Ngày nay hầu hết những tập đoàn kinh doanh lớn đều có những bộ phận chủ yếu dùng cho kế hoạch chiến lược mà đòi hỏi phải có những báo cáo tình báo. Các công ty cạnh tranh không hề phủ nhận sự quan tâm của họ đối với các kế hoạch chiến lược của các đối thủ cạnh tranh mặc cho các luật lệ được đặt ra để ngăn cản.
Tất cả những hình thức và kĩ thuật của tình báo ngày nay được hỗ trợ bởi kĩ thuật thông tin liên lạc và các thiết bị tính toán, đo đạc nhanh. Các loại máy chụp ảnh và quay phim cực nhỏ dễ dàng giúp cho người sử dụng có thể chụp những tài liệu hình ảnh và phim bí mật. Các vệ tinh nhân tạo cũng là những công cụ tình báo – chúng có thể chụp ảnh phát hiện những thiết lập quân sự bí mật. Tiên phong trong những phát triển này là các loại điện thoại dùng công nghệ không dây, chúng có thể được cài trong phòng (đối với các loại có khả năng thu thanh) và các hình ảnh có thể chụp được trong bóng tối. Tuy nhiên, “vỏ quít dày có móng tay nhọn”, sự leo thang cạnh tranh đã dẫn đến sự ra đời các sản phẩm “chống lại” sản phẩm gián điệp.

Một số vụ điển hình về tình báo thời cổ xưa

Vụ ăn cắp bí mật tơ lụa của Trung Quốc

Cách đây 1500 năm, tơ lụa là mặt hàng độc quyền của Trung Quốc, giá cả tơ lụa trên thị trường thế giới do Trung Quốc khống chế. Công nghệ nuôi tằm lấy tơ dệt lụa là một bí mật quốc gia được người Trung Quốc cất giữ trong nhiều thế kỷ. Sau sự kiện công chúa Trung Hoa giấu con tằm giống trong khăn trùm đầu vượt qua biên giới Trung Quốc sang Ấn Độ, công nghệ tơ lụa bắt đầu phát triển ở mảnh đất Nam Á này.
Để lấy được bí mật công nghệ sản xuất tơ lụa, Hoàng đế Đế chế Đông La Mã (nay là Hy Lạp), còn gọi là đế chế Byzantium, Justinian đã cho mời các Giáo sỹ Ba Tư đang truyền giáo ở Ấn Độ tới gặp để nhằm nắm tình hình. Các giáo sỹ đã cung cấp cho Hoàng đế những thông tin hết sức quan trọng, là muốn có lụa tự nhiên cần phải nuôi một loại tằm nhả tơ đặc biệt chuyên ăn lá dâu để thu kén làm nguyên liệu dệt lụa. Theo các giáo sỹ, điều kiện thổ nhưỡng và khí hậu ở một số vùng của Hy Lạp rất giống với điều kiện ở Trung Quốc và Ấn Độ phù hợp với loại cây dâu làm thức ăn cho tằm nhả tơ.
Công việc đặt ra quan trọng và khó khăn nhất là làm sao phải đánh cắp bằng được con tằm giống mà Trung Quốc và Ấn Độ bảo vệ rất chặt chẽ. Một mặt, Justinian cho người tìm kiếm giống dâu, mặt khác treo thưởng lớn nếu giáo sỹ Ba Tư nào đánh cắp được con tằm giống đem về nước. Lợi dụng lúc đi truyền giáo tại Ấn Độ, các giáo sỹ đã đánh cắp được con tằm rồi giấu vào trong chiếc gậy thiền trượng rỗng mang về Đông La Mã. Chính vì việc này, mà Hoàng đế Justinian đã phá được sự độc quyền về tơ lụa của Trung Quốc, và Vương quốc này trở nên giàu có, khiến cho Trung quốc mất đi khoản thu nhập khổng lồ; và từ những con tằm này đã đặt nền móng cho ngành công nghiệp tơ tằm Bizantin sau này.

Vụ ăn cắp bí quyết công nghệ mía đường của Anh

Vào những năm 1809, Hoàng đế Pháp Napoléon Bonaparte tuyên bố khóa chặt lục địa, và Anh tuyên bố đáp trả bằng một chiến dịch phong tỏa vùng biển nước Pháp, thì hầu như không một cây mía nào lọt được vào lục địa châu Âu. Vốn là người thích ăn của ngọt, Napoléon đã tung ra những thám tử giỏi nhất để tìm cách cứu nước Pháp thoát khỏi cuộc khủng hoảng đường. Các thám tử đã tìm được một số nhà hóa học trong ngành mía đường của Anh, để tìm hiểu công thức, từ đó Pháp đã nghiên cứu tìm ra công nghệ sản xuất đường từ củ cải. Việc phát triển công nghệ sản xuất đường từ củ cải là nhờ phần lớn vào công sức của các thám tử Pháp.

Các cơ quan tình báo nổi tiếng

Tổng cục II, Bộ Quốc phòng (Việt Nam)

Bách khoa toàn thư mở Wikipedia
 
Tổng cục 2, Bộ Quốc phòng Việt Nam tức Tổng cục Tình báo quốc phòng được thành lập trên cơ sở Cục Tình/Quân báo (Cục 2), Bộ Quốc phòng năm 1995 và hoạt động theo Pháp lệnh tình báo do Chủ tịch Quốc hội Nông Đức Mạnh ký ngày 14 tháng 12 năm 1996 và nghị định 96/CP do Thủ tướng Võ Văn Kiệt kí ngày 11 tháng 9 năm 1997.

Nhiệm vụ

  • "Lực lượng tình báo thuộc Bộ Quốc phòng là lực lượng chuyên trách về công tác tình báo chiến lược hoạt động trên các lĩnh vực tình báo chính trị, quốc phòng, an ninh, đối ngoại, kinh tế, khoa học kĩ thuật, công nghệ môi trường, văn hoá xã hội, thu thập và xử lí tin liên quan đến lợi ích quan trọng, sống còn của Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam, góp phần tham mưu cho Đảng và Nhà nước hoạch định đường lối, sách lược đối nội, đối ngoại và các chủ trương, kế hoạch, biện pháp, quyết sách để thực hiện hai nhiệm vụ chiến lược..." (Điều 1 chương 1 của nghị định 96/CP).
  • "Đối tượng và mục tiêu của lực lượng tình báo thuộc Bộ Quốc phòng là những nơi có tin tức, tài liệu liên quan đến nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam. Trong đó đặc biệt chú ý đến các quốc gia, tổ chức và các cá nhân ở trong nước và ngoài nước có âm mưu hoạt động, đe dọa chống lại Đảng Cộng sản Việt Nam, Nhà nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam." (Điều 11, chương 2 của nghị định 96/CP).

Tổ chức

Lãnh đạo

  • Tổng cục trưởng: Trung tướng Lưu Đức Huy;
  • Chính ủy: Trung tướng Dương Xuân Vinh;
  • Các phó Tổng cục trưởng:
    • Trung tướng Nguyễn Hoàng Đức Liệu
    • Trung tướng Phạm Ngọc Hùng
    • Thiếu tướng Trần Bá Dũng
    • Thiếu tướng Nguyễn Minh Tân
    • Thiếu tướng Nguyễn Chí Thành
    • Phó chính uỷ Thiếu tướng Trần Việt Thắng

Cơ quan, đơn vị trực thuộc

  • Văn phòng Tổng cục. Trụ sở chính tại đường Phạm Hùng, Từ Liêm, Hà Nội (gần bến xe Mỹ Đình), nằm phía bên phải nếu đi từ bến xe MĐ về Trung tâm HNQG.
  • Ủy ban Tham mưu - Cục vận (Bộ Tham mưu Tổng cục).
  • Cục Chính trị - Tuyên huấn
  • Các Cục: 11, 12-C1 (3 lần AHLLVT), 12-C2, 12-C3, 15, 16 (1 lần AHLLVT), 71, 72, 80.
  • Cục 16
Cục trưởng: Thiếu tướng Trần Bá Dũng
  • Cục 25:
Cục trưởng: Đại tá Lê Phương Mạnh
  • Viện Cơ cấu chiến lược (thành lập ngày 2 tháng 9/2009, Liên Sơn, Chương Mỹ, Hà Nội)
Viện trưởng: Thiếu tướng Phùng Quang Định
  • Viện nghiên cứu chiến lược kỹ thuật thông tin viễn chinh (V34)
Cơ sở 1: đường Nguyễn Tri Phương, quân Ba Đình, Hà Nội.
Cơ sở 2: đường Cộng Hoà, quận Tân Bình, tp HCM.
Cơ sở 3: đường Phan Văn Trị, tp Đà Nẵng.
Viện trưởng, PGS, thiếu tướng Dương Quốc Huy.
Chính uỷ, đại tá, tiến sỹ Đoàn Huy Toàn
Phó chính uỷ, đại tá Hà Văn Sơn
Đại tá Trần Ngọc Liêm phụ trách cơ sở 2.
Thượng tá Nguyên Tấn Huyền phụ trách cơ sở 3.
  • Đoàn Trinh sát - Đặc nhiệm: K3-D (Đơn vị nằm ở Yên Nội Anh hùng Lực lượng vũ trang nhân dân (2005)), đoàn Xuân Sơn, đoàn Cảnh Nghĩa, đoàn Quyết Thắng.
  • Tạp chí Kiến thức Quốc phòng hiện đại (tên tạp chí thay đổi từ 2/1999, trước đó có tên gọi là Quân sự nước ngoài. Năm 1963, lần đầu tiên xuất bản tạp chí Tin tức - Quân sự địch, nhưng từ sau 1975 thì đổi tên thành TIN - Quân sự nước ngoài, cho đến năm 1999 lại đổi thành Thời báo Kiến thức Quốc phòng hiện đại, và hiện nay đang có kế hoạch xuất bản mới với tên gọi Đặc san Hiện thực Quốc phòng thời nay). Tổng Biên tập: Thiếu tướng Trần Ánh Dương, phó Tổng Biên tập: Trung tá Hà Xuân Thu (Ba Hùng), Thư kí Tòa soạn: Ngô Mai Linh.
  • Học viện Khoa học Quân sự
    • Ngày thành lập: 10/6/1957
    • Giám đốc: Thiếu tướng PGS TS Đặng Trí Dũng
    • Chính ủy: Thiếu tướng Trần Tây
    • Phó giám đốc:
    • Đại tá Nguyễn Trọng Hải
    • Đại tá Hồng Anh
    • Phó chính ủy: Đại tá PGS TS Quản Văn Trung
    • Trụ sở chính: số 322 đường Lê Trọng Tấn, quận Thanh Xuân;
    • Cơ sở 2: Lai Xá, Kim Chung, huyện Hoài Đức, Hà Nội (Khu D)
Học viện nâng cấp năm 1998 trên cơ sở sáp nhập 2 trường chính: Đại học Ngoại ngữ Quân sự (thành lập năm 1982) và Trường Sĩ quan Trinh sát, Quân báo.
  • Trường Trung cấp Trinh sát
  • Công ty Newtaco
  • Công ty ứng dụng kĩ thuật công nghệ cao (HITABA-COM)
  • Tổng công ty Hatuco - Ngọc Vinh
  • Tổng công ty SECOTEX-PAdes1.1.8
  • Liên hợp điện lực Bộ Quốc phòng
  • Bảo tàng Tổng cục II - Bộ Quốc phòng: Số 322 đường Lê Trọng Tấn (nằm trong Khu D thuộc Học viện KHQS).

Lịch sử

Lực lượng Tình báo quân sự bắt nguồn từ phòng Tình báo Quân ủy hội do Hoàng Minh Đạo phụ trách, thành lập ngày 25 tháng 10, 1945 (được lấy làm ngày truyền thống của Tình báo Quốc phòng Việt Nam). Hoàng Minh Đạo (tên thật là Đào Phúc Lộc) được coi là thủ trưởng đầu tiên của ngành tình báo quân sự.
Theo sắc lệnh của Chủ tịch Chính phủ nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa số 34 ngày 25 tháng 4 năm 1946, Điều thứ 10: "Tình báo cục" có nhiệm vụ trinh sát tình hình quân địch, tình hình quân đội của mình, và thu thập các tin tức lợi cho việc hành binh.
Tháng 9 năm 1946, Phòng Tình báo Quân ủy hội mở một lớp huấn luyện nghiệp vụ tại Sơn Tây, do đại tá Lâm Sơn (người Nhật), làm giảng viên về nghiệp vụ tình báo.
Cục Tình báo được thành lập ngày 20 tháng 3 năm 1947, thuộc Bộ Quốc phòng - Tổng Chỉ huy Quân đội Quốc gia Việt Nam. Tháng 4 tháng 1950, Cục Tình báo giải thể.
Ngày 15 tháng 7 năm 1951, Cơ quan Tình báo Chiến lược của Chính phủ Việt Nam Dân chủ Cộng hòa với tên gọi Nha Liên lạc thuộc Thủ tướng Phủ được thành lập.
Ngày 10 tháng 6 năm 1957, Nha Liên lạc hợp nhất với Cục Quân báo - Bộ Tổng tham mưu thành Cục Tình báo - Cơ quan Tình báo Chiến lược toàn diện của Đảng và Quân đội nhân dân Việt Nam.

Danh sách các đời Cục trưởng / Tổng cục trưởng

  • Hoàng Minh Đạo (Đào Phúc Lộc, Năm Đời): Thủ trưởng đầu tiên của ngành tình báo quân sự Việt Nam, nguyên là trưởng phòng Tình báo Quân Ủy Hội (thành lập ngày 25 tháng 10, 1945).
  • Trần Hiệu (tên thật là Vũ Văn Địch): Cục trưởng Cục Tình báo thuộc Tổng chỉ huy Quân đội Quốc gia Việt Nam[1]; Cục trưởng đầu tiên của Cục Quân báo 1952 - 1960. [2]
  • Lê Trọng Nghĩa: Đại tá, Cục trưởng Cục Quân báo 1960 - 1962
  • Phan Bình (Ba Hùng) (1934-1987): Trung tướng, Cục trưởng Cục Quân báo, Bộ Tổng Tham mưu (1962-1986)
  • Nguyễn Như Văn (Tư Văn): Trung tướng, Cục trưởng (1986-1994).
  • Đặng Vũ Chính (Vũ Đăng Chinh, Đặng Văn Chung): Trung tướng, Tổng cục trưởng (1994-2002).
  • Nguyễn Chí Vịnh (Đàm Nhắc): Trung tướng, Tổng cục trưởng (2002-8/2009).
  • Trung tướng Lưu Đức Huy

Bê bối chính trị

Tổng cục II từng bị Đại tướng Võ Nguyên Giáp tố cáo trong lá thư gửi Trung ương Đảng và Bộ Chính trị ngày 3/1/2004, là "...sử dụng những thông tin sai lệch để phá rối và chia rẽ nội bộ, cố tình gây ra bè phái trong Đảng, tạo ra chứng cứ giả để hãm hại những cán bộ tốt của Đảng...". Liên quan tới việc này, Thượng tướng Nguyễn Nam Khánh trong lá thư đề ngày 17/6/2004 đòi kiểm tra toàn diện và chấn chỉnh nguyên tắc làm việc của tổng cục II.[3]

Những điệp viên nổi tiếng

  • Trần Hiệu (Vũ Văn Địch)
  • Vũ Ngọc Nhạ (Hai Long)
  • Phạm Xuân Ẩn (Hai Trung, X6)
  • Phạm Ngọc Thảo (Chín Thảo)
  • Lê Hữu Thúy (Năm Thúy)
  • Đặng Trần Đức (Ba Quốc)
  • Đinh Thị Vân (Đinh Thị Mậu)
  • Nguyễn Văn Minh (Ba Minh, H3)
  • Nguyễn Trọng Lượng (Lê Minh)
  • Trần Đình Hiếu (Trần Minh, X9)

Phong tặng

  • Danh hiệu Anh hùng Lực lượng Vũ trang Nhân dân Thời kì Đổi mới:[4]
    • Tổng Cục 2, Bộ Quốc phòng (ngày 4 tháng 3 năm 2008);
    • Cục 11, Tổng Cục 2, Bộ Quốc phòng (ngày 1 tháng 2 năm 2002);
    • Phòng 73, Tổng Cục 2, Bộ Quốc phòng (ngày 31 tháng 8 năm 2004);
    • Phòng 76, Tổng Cục 2, Bộ Quốc phòng (ngày 31 tháng 8 năm 2004);
    • Phòng 70, Tổng Cục 2, Bộ Quốc phòng (ngày 3 tháng 11 năm 2004);
    • Phòng 79, Tổng Cục 2, Bộ Quốc phòng (ngày 3 tháng 11 năm 2004);
    • Cục 16, Tổng Cục 2, Bộ Quốc phòng (ngày 21 tháng 12 năm 2005);
    • Đoàn K3, Tổng Cục 2, Bộ Quốc phòng (ngày 21 tháng 12 năm 2005);
    • C98, Cục 12, Tổng Cục 2, Bộ Quốc phòng (ngày 29 tháng 12 năm 2006).

Chú dẫn nguồn

  1. ^ SẮC LỆNH SỐ: 108 NGÀY 20 THÁNG 1 NĂM 1948 CỦA CHỦ TỊCH CHÍNH PHỦ Việt Nam DÂN CHỦ CỘNG HOÀ.
  2. ^ Tham khảo nguồn ghi trên bia mộ ở Nghĩa Trang Liệt Sĩ TP HCM
  3. ^ Tướng Nguyễn Nam Khánh qua đời BBC, 22.10.2013
  4. ^ Những Chiến công Thầm lặng - Tổng Cục Tình báo, Bộ Quốc phòng - Hà Nội, tháng 8 năm 2008.


    Không có nhận xét nào:

    Đăng nhận xét