Thứ Bảy, 5 tháng 6, 2021

TT&HĐ IV - 33/a

 
Những gì tồn tại trước vụ nổ Big Bang? | Khoa học vũ trụ - Khoa học và Khám phá
                                             
PHẦN IV:     BÁU VẬT 
 "Dọc đường lịch sử nhân loại, có rất nhiều báu vật bị người đời, vô tình hay hữu ý, lỡ bỏ đi hoặc đánh rơi, đã chìm trong quên lãng. Kẻ nào muốn có ngọc, chỉ cần dò tìm lại chúng, nhặt lên, đánh bóng..."
NTT 
“Sách là nguồn của cải quý báu của thế giới và là di sản xứng đáng của các thế hệ và các quốc gia.” 
 
Tôi bước chân vào thư viện và khép cửa lại. Như thế là tôi đã tách khỏi tính tham lam, lòng tự ái, tệ say rượu và sự lười biếng củng tất cả những thói hư tật xấu do cái dốt nát, sự vô công rỗi nghề và cảnh sầu tư sinh ra. Tôi đắm mình vào cái vĩnh hằng giữa những tác giả tuyệt diệu với một niềm tự hào, với một cảm giác thỏa mãn đến mức cảm thấy thương hại tất cả các ông quan lớn sang trọng và giàu có nhưng không được hưởng niềm hạnh phúc này.
D. Henziut
 
Những người đọc sách tuy chưa thành danh nhưng cũng đã có một tư cách cao thượng, những người làm điều thiện, tuy không mong báo đáp nhưng tự trong lòng khoan khoái.
Ngạn ngữ Trung Quốc 
 

Đọc sách hay cũng giống như trò truyện với các bộ óc tuyệt vời nhất của những thế kỷ đã trôi qua. 

Rene Descartes

Những gì sách dạy chúng ta cũng giống như lửa. Chúng ta lấy nó từ nhà hàng xóm, thắp nó trong nhà ta, đem nó truyền cho người khác, và nó trở thành tài sản của tất cả mọi người. 
 Voltaire 
 
Một thư viện của sự hiểu biết quý giá hơn tất cả sự giàu sang, và tất cả mọi thứ đáng khao khát đều không thể so sánh với nó. Vì vậy bất cứ ai nhận mình là có nhiệt tâm với sự thật, với hạnh phúc, với sự hiểu biết hay tri thức đều phải trở thành người yêu sách. 
 Plato 

“Khi họ đốt sách thì chính là họ cũng đang đốt cả loài người.” 
 
“Dẫu có bạc vàng trăm vạn lạng.
 Chẳng bằng kinh sử một vài pho.”
  
“Lạc vào cõi mộng Tự Nhiên
Thẫn thờ một bóng giữa miền Siêu Linh
Nhặt lên dáng ngọc bí huyền
Mắt ai thăm thẳm đắm nhìn mắt ai.”
Thầy Cãi

CHƯƠNG I (XXXIII): TRỐNG ĐỒNG

“Khi đã biết sự thực của vật thể, ta sẽ thấy rằng thật vô lý khi tôn thờ các sản phẩm cô lập của dòng chảy không ngừng nghỉ của sự biến hóa, làm như chúng là vĩnh cửu và đích thực. Đời sống không phải là vật thể hay dạng của vật thể mà là một sự vận động liên tục hay chuyển hóa”
S. Radhakrishnan
 
“Nếu có ai hỏi di vật thuộc nền văn minh cổ xưa nào của những người anh em ruột thịt thiểu số phương Nam của Trung Hoa là quan trọng nhất, chúng ta có thể trả lời không do dự rằng đó chính là Trống Đồng”
Wen You
 

Cũng không ai phủ nhận được rằng – dù ai đó có ý định “gây nhiễu” bằng những sự thác loạn chữ nghĩa và trí tuệ – ghi chép về thư tịch xưa nhất về Trống đồng – đoạn ghi chép của Hậu Hán thư Mã Viện truyện – đã bộc lộ rõ ràng một sự thực: Trống đồng Lạc Việt ở đất Giao Chỉ.

Nguyễn duy Hinh

 
 

       Chúng ta rất mê tìm hiểu Vũ Trụ nhưng ngặt nỗi chúng ta dốt quá. Dốt "toàn tập" chứ không riêng gì toán, lý, hóa. Xưa kia, có lần chúng ta tự hỏi: có con đường nào dành riêng cho những người như chúng ta đi tìm hiểu Vũ Trụ không? Năm tháng nát đầu suy nghĩ về điều đó để cuối cùng cũng bật ra câu trả lời. Đó là có thể nhận biết Vũ Trụ bằng suy tưởng triết học. Vì có lần chúng ta nghe đâu đó có nhà vật lý nói đại khái: khi khoa học bế tắc thì triết học sẽ lên tiếng. 
 Suy tưởng triết học về Vũ Trụ có lợi thế là không ai kiểm chứng được đúng sai!!! Thế là chúng ta lao vào bập bõm đọc (không phải học!) triết học. Gì chứ tưởng tượng và dựng chuyện thì chúng ta không tệ! Đối với kẻ thất phu, không vui sướng nào sánh bằng được làm một nhà liến thoắng tài ba, hay nói trắng ra, một nhà bốc phét vĩ đại cho riêng mình!
  Về thế giới Tự Nhiên, có thể nói thế này: Tự Nhiên Tồn Tại là một thực thể, vừa là thân xác, vừa là linh hồn của Vũ Trụ, nghĩa là vừa là tổng thể tất cả các sự vật - hiện tượng, vừa là cái nguyên lý duy nhất, chung nhất, phổ quát nhất; là nguyên lý cội nguồn của mọi nguyên lý - qui luật và có tính tiên đề mà vạn vật - hiện tượng và sự vận động - chuyển hóa của chúng phải tuân thủ.
Chúng ta đã từng gọi nguyên lý đầu tiên ấy, nguyên lý có tính tiên đề "tiên thiên" ấy là nguyên lý Tự Nhiên, hay nguyên lý Tiên Đề. Và nội dung của nó (mà ngày xưa, chúng ta đã nhiều lần cố thử phát biểu nhưng đều không ưng ý), té ra thật đơn giản, đó là: "Tuyệt đối chỉ có Tồn Tại. Không có Hư Vô!".
Suy nghĩ thì phải xác định suy nghĩ cái gì. Hư Vô là tuyệt đối không có gì, nên chúng ta không có khả năng nghĩ về nó, không thể hình dung ra nó. Và như thế cũng không nhận thức được nó, vì nhận thức là phải có đối tượng. Khi đã nói đến nhận thức thì chỉ có nghĩa là nhận thức về Tồn Tại (hay tồn tại). Trong đời thường, thậm chí là trong khoa học, chúng ta vẫn thường cho "không có gì" là Hư Vô. Nhưng làm sao chúng ta biết được "không có gì" đó là không có gì tuyệt đối? Ngay một khoảng trống rỗng nào đó của Vũ Trụ cũng không thể là hư vô tuyệt đối (Hư Vô), vì nó vẫn tồn tại, vẫn còn thể tích, nghĩa là vẫn còn bề dài bề rộng và bề sâu.
Vũ Trụ là Tự Nhiên Tồn Tại. Tự Nhiên Tồn Tại là tất cả. Để thể hiện tính tồn tại của nó thì nó phải luôn luôn khác chính nó (tính thường biến), do đó nó cũng tự thân vận động - chuyển hóa không ngừng, đến tận “chân tơ kẽ tóc” để tất cả không Hư Vô trước chính Nó và như thế, cũng luôn thể hiện tính Tồn Tại của nó trước mọi quan sát. Có thể nói: bản chất sống còn của Tự Nhiên Tồn Tại là vận động.


Nhà thiên văn, họa phẩm của Johannes Vermeer, hiện vật bảo tàng Louvre, Paris
                                     Stonehenge, đài thiên văn cổ 4000 năm, Anh. 
                                           Mô hình vũ trụ của Ptolemy.
Nói cách khác, Nguyên lý Tiên Đề đòi hỏi Tồn Tại phải là Tự Nhiên Tồn Tại, phải vận động - chuyển hóa để đâu đâu cũng Tồn Tại chứ không được xuất hiện Hư Vô trong bất cứ trường hợp nào (và nếu có xuất hiện Hư Vô thì Hư Vô cũng phải vận động - chuyển hóa “so với” Tồn Tại nên nó vẫn cứ là Tồn Tại!). Do đó, lực lượng Không Gian, trước quan sát được “thấy” như “chất”, như “khối mạng” làm nên Vũ Trụ; phải tuyệt đối được bảo toàn, để rồi cũng phải hữu hạn(?). Ngày nay, loài người vẫn chưa xác định được Vũ Trụ là vô hạn hay hữu hạn. Đúng thật, về phía vĩ mô vô cùng lớn của Vũ Trụ, khó mà nhận thức được tính giới hạn của nó. Song về phía vi mô vô cùng nhỏ, chúng ta khẳng định là Vũ Trụ có giới hạn. Vì không thể hình dung được một không gian vĩ đại lại được hình thành nên từ Hư Vô. Mà đã giới hạn về phía vi mô thì về phía vĩ mô, không gian không thể vô hạn được. Nhưng tính hữu hạn của Vũ Trụ về phía vĩ mô thể hiện như thế nào thì đó là câu hỏi chưa có câu trả lời.
Vì những lẽ trên mà dù các sự vật - hiện tượng khác nhau được quan sát trong Vũ Trụ, vận động - chuyển hóa có vẻ khác nhau, theo những nguyên lý - qui luật riêng có tính đặc thù của chúng, nhưng những nguyên lý - qui luật này, truy cho đến cùng, đều chỉ được coi là những hệ quả rút ra được từ một nguyên lý chung nhất là Nguyên lý Tiên Đề. Do đó mà có thể thấy phương thức vận động - chuyển hóa chung nhất, cơ bản nhất, có tính nền tảng của vạn vật - hiện tượng là vận động - chuyển hóa lưỡng nghi để vươn tới cân bằng tĩnh tại tuyệt đối nhưng không bao giờ đạt được trạng thái ấy: ở đây, bộ phận này, mặt này… vừa tiến gần tới trạng thái cân bằng tĩnh tại thì đồng thời ở chỗ khác, bộ phận khác, mặt khác… lại rời xa trạng thái đó, làm cho tổng thể luôn bị mất cân bằng. Mặt khác, do Tồn Tại có tính bảo toàn và hữu hạn nên lực lượng của mỗi sự vật - hiện tượng cũng mang tính bảo toàn và hữu hạn tương đối, và từ đó mà nếu quan sát ở một góc độ nào đó thì cũng thấy sự vật - hiện tượng đó có thể ở trạng thái cân bằng tĩnh tại tương đối, và vì cân bằng tĩnh tại là trường hợp riêng của cân bằng động nên nói cho đúng hơn là luôn ở trạng thái cân bằng động. Nếu xét trên bình diện toàn thể thì có thể cho rằng Vũ Trụ là một thực thể phi thường, luôn ở trạng thái cân bằng động nội tại một cách tuyệt đối và nếu có thể quan sát Vũ Trụ từ “bên ngoài” nó thì Vũ Trụ đồng thời cũng là một thực thể cân bằng tĩnh tại tuyệt đối!...
Xuất phát từ Nguyên lý Tiên Đề của Tồn Tại cũng như bản chất của vận động - chuyển hóa mà quan sát còn có thể thấy được một nguyên lý phổ biến nữa của Tự Nhiên, đó là nguyên lý Tương Tự. Nguyên lý này là hết sức quí báu đối với nhận thức.
Nguyên lý Tương Tự phát biểu rằng: trong một phạm vi qui mô nào đó, tùy thuộc vào năng lực quan sát, có thể thấy được giữa các sự vật - hiện tượng khác nhau cũng như giữa sự vận động - chuyển hóa của chúng, dù ít hay nhiều, ở những mặt này hay những mặt khác, thì cũng luôn có sự biểu hiện ra những nét giống nhau, tương đồng nhau, tương đương nhau… hay nói tổng quát hơn là tương tự nhau. Nhờ có nguyên lý Tương Tự mà phép qui nạp (toán học), quá trình biện giải đi đến những công thức tổng quát trong vật lý học… mới có thể thực hiện được. Nguyên lý Tương Tự cũng đã giải thích vì sao mà chỉ cần nghiên cứu thấu đáo nội tại của một hạt cát thôi, cũng có thể rút ra được những nguyên lý cơ bản và phổ quát nhất của Vũ Trụ, hay nói như nhà vật lý Trịnh Xuân Thuận: “Cái vô hạn trong lòng bàn tay”.

Vương Quốc của Thiên đàng bậc thang hd hình ảnh
           Vương Quốc Của Thiên đàng Bậc Thang Hd Hình ảnh
What-would-heaven-look-like.jpg


Thiên đường có thật sự tồn tại hay không? Địa ngục có thật sự tồn tại hay không? Hầu hết những ai có tín ngưỡng tâm linh từ xưa đến nay đều tin tưởng tuyệt đối về điều này, họ tin rằng những ai tích đức hành thiện sau khi chết sẽ được thăng lên thiên giới, còn những kẻ  xấu xa độc ác sẽ bị đánh hạ vào địa ngục, chịu đủ mọi thống khổ cực hình. Tác phẩm “Thần Khúc” của Dante, một nhà thơ Ý thế kỷ 14 đã miêu tả lịch trình từ địa ngục đến thiên đường.

Ốc đảo trên bầu trời (Ảnh: internet)Ốc đảo trên bầu trời (Ảnh: internet)
Sự kết hợp giữa thiên đàng và trái đất (Ảnh: internet)Sự kết hợp giữa thiên đàng và trái đất (Ảnh: internet)
 
Nói như thế thì tại sao chúng ta còn hành trình vật vã đi đâu nữa, cứ ngồi ở nhà, vừa nhai cục thịt vừa nghiệm từ nó ra để mà hiểu Vũ Trụ có khỏe hơn không? Không! Trước hết, chúng ta là những kẻ theo triết học duy tồn chứ không theo chủ nghĩa duy Xực (hiểu theo nghĩa là chỉ ăn thôi!). Đến đây, dù chúng ta tự coi như đã nhặt nhạnh đủ chứng cứ trên bước đường đã qua để tin vào những điều mà NTT đã rót đầy tai chúng ta về Vũ Trụ. Nhưng thật là lạc lõng nếu chỉ có một mình chúng ta tin vào triết học duy tồn và cũng thật là chưa đủ “quyền lực” để “bắt” những người theo chủ nghĩa duy thực đi theo NTT, giúp ông này đủ sức giương cao ngọn cờ đại nghĩa về tư tưởng. Vậy, chúng ta phải tiếp tục cuộc hành trình đi tìm kiếm những “thực chứng” đích đáng (dù là vẫn ở trong thế giới hoang đường!).
Nhưng từ vị trí “Trường Sơn đông nắng tây mưa; ai chưa đến đó như chưa hiểu mình” này, chúng ta nên đi theo hướng nào và đến đâu để tìm được những “thực chứng” chắc mẩm là sự thực? Kinh nghiệm từ những cuộc hành trình vừa qua đã mách bảo rằng trên cái trần gian còn đầy những mê lầm này, giá trị của những “thực chứng” mà chúng ta có được là không đủ độ tin cậy, vàng thau lẫn lộn khó mà phân biệt được. Chúng ta cho rằng sự thật đích đáng chỉ có thể tìm thấy trong thế giới của Hoàng Tử Bé: thế giới Hoang Đường. Chúng ta sẽ hành trình trong thế giới ấy, hẳn rồi, nhưng bây giờ thì theo hướng nào?
Nhìn ra mênh mông Thái Bình Dương, chúng ta lại thấy ngọn núi Tu Di ở tít xa mờ. Đó là Kim Tự Tháp vĩ đại của Thiên Nhiên mà giờ đây đỉnh của nó đã vút cao lên tự bao giờ, mất hút trong bầu trời xanh cao. Thật diệu kỳ!
A! Chúng ta nhớ ra rồi! Truyền thuyết có nói rằng vị trí của ngọn núi Tu Di nằm ở trung tâm Vũ Trụ. Vậy thì rất có thể đỉnh Kim Tự Tháp vĩ đại đó chính là nơi trú ngụ của Tạo Hóa. Chúng ta sẽ đi đến Tu Di, leo lên đỉnh để diện kiến Ngài, hỏi cho ra lẽ. Khi đó, chắc chắn chúng ta sẽ có được những thực chứng không ai có thể phản bác được về sự đúng đắn của triết học duy tồn. Ôi kim tự tháp Tu Di vĩ đại, có phải người là hình mẫu một thời tít tắp xa mờ của những kim tự tháp Ai Cập lừng danh kim cổ!?
Một dải mây trắng hiện ra, giăng từ chỗ chúng ta đến tít tắp núi Tu Di. Phải chăng là Tạo Hóa đã cảm thông tình chúng ta và có ý mời gọi? Thế nào cũng được! Chúng ta bước liều lên đó và bắt đầu hành quân xa. Xin một lần nữa vẫy chào Tổ Quốc!

anh-dep-phong-canh-hung-vi
Những vách đá hùng vĩ bên bờ biển rộng mênh mông
anh-dep-thien-nhien-hung-vi
Hang động mạt lạnh với băng tuyết phủ kín
anh-dep-thien-nhien-hung-vi-nhat
Cánh cửa thiên đàng đầy hùng vĩ
Cảnh đẹp thiên nhiên hùng vĩ
Những vách núi đá treo leo
hinh-anh-dep-phong-canh-hung-vi
Vẻ đẹp hoang sơ huyền bí của rừng cây cổ thụ
hinh-anh-phong-canh-hung-vi
Hùng vĩ đầy huyền ảo thơ mộng
hinh-anh-thien-nhien-dep-hung-vi
Cảnh đẹp thiên nhiên cùng thác nước hùng vĩ đang chảy xiết
hinh-anh-thien-nhien-hung-vi
Dải ngân hà
hinh-anh-thien-nhien-hung-vi-nhat
Vẻ đẹp hùng vĩ của dòng nước trắng xoá đang chảy len qua những tảng đá
hinh-anh-thien-nhien-hung-vui-nhat
Mờ mờ ảo ảo
Leo được lên đỉnh Kim Tự Tháp vĩ đại của Thiên Nhiên chắc chắn không phải là chuyện đùa. Gian nan và mệt nhọc là điều có thể thấy trước. Bởi vì Tu Di là đệ nhất hùng sơn thiên hạ cho nên đỉnh của nó nằm ở độ cao mà như chúng ta đã thấy, mất hút trên nền trời xanh. Như vậy, đỉnh núi Êvơrest ở Tây Tạng, nếu đem so với nó, sẽ trở nên tầm thường, nhỏ nhoi và “thấp tè” một cách thảm hại.
Nhìn lại quá khứ chúng ta thấy cuộc hành trình đã qua, tuy cũng lắm quanh co, khúc khuỷu, tuy cũng có lúc phải trèo đèo, lội suối, nhưng nhìn chung, đó là cuộc đi có phần ngẫu hứng, phần nhiều là cưỡi ngựa thong dong, đi qua những miền đồng bằng trù phú lá hoa với trời xanh, sông biếc, hay phi ngựa vui tươi trên thảo nguyên mênh mông với những kỳ hoa dị thảo, giữa một không gian khoáng đãng, gió lồng mát rượi. Nhìn lên phía trước, chúng ta chỉ thấy trùng trùng, điệp điệp núi non. Đến chân núi Tu Di, nếu chúng ta đang đi ngựa, sẽ buộc phải xuống ngựa vì không thể dùng ngựa để thực hiện cuộc leo núi trường chinh vạn dặm đầy gian khổ…
Hay là quay về? Chúng ta có thể quay về mà không ai thấy sự nhát cáy của chúng ta, vì ở đây thật ra đến ma còn không hiện diện nữa huống chi là một kẻ nào khác! Nhưng nếu chúng ta quay về thì sẽ chẳng còn cơ hội nào để thỏa mãn niềm đam mê cháy bỏng thuở ban đầu và bây giờ vẫn còn nóng hầm hập trong chúng ta nữa. Chúng ta đoán chắc rằng chỉ khi lên được đến đỉnh của núi Tu Di huyền thoại thì mới có thể nhìn ngắm được toàn bộ Tự Nhiên Tồn Tại, mới thấy được tận mắt sự thống nhất vĩ đại của Vũ Trụ và mới gặp được đấng Tạo Hóa thiêng liêng để hỏi cho ra lẽ nhiều điều còn ấp ủ. Đỉnh Tu Di chính là trung tâm Vũ Trụ và đồng thời cũng là đỉnh cao nhất của mọi mơ ước.
Thôi, không nghĩ ngợi, nghi ngại gì cho nhiều nữa, hãy xốc lại niềm tin để không lùi bước mà vươn lên đến hết sức bình sinh! Cuộc chơi nào mà không công phu? Biết đâu chừng rồi đây chúng ta sẽ phải thừa nhận rằng núi non, tuy không có cái vẻ đẹp êm đềm của sông nước, làng quê đồng bằng, hay vẻ đẹp tự do, khoáng đạt của thảo nguyên nhưng cũng tuyệt đẹp, cái vẻ đẹp của sắc sảo và kiêu hùng, uy nghi và huyền bí…
Để quên đi đường xa và bớt mệt nhọc, chúng ta sẽ áp dụng kế sách “vừa đi đường, vừa kể chuyện”. Và nhớ rằng đừng bao giờ để mất một công cụ vô giá mà chúng ta đã mang theo bên mình từ buổi đầu tiên, bước những bước đầu tiên đi tìm “một cái gì đó”, đó là Sự Hoang Tưởng. Nó luôn là thứ đắc lực nhất giúp chúng ta trong những trường hợp nguy nan nhất (và cả những lúc ngu muội nhất).

(Còn tiếp)
---------------------------------------------------------------

 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét