TÔI KHÓC THƯƠNG ÔNG

                       (Kinh tặng hương hồn ông Yasser Arafat)

Tôi khóc thương ông
Ôi, ông già bất khuất!
Đã dần dần lịm tắt
Vầng hào quang của lịch sử Trung Đông
Bộ quân phục xanh, chiếc khăn choàng đầu
Vĩnh viễn từ nay bước vào huyền thoại!

Tôi khóc thương ông
Ôi, ông già Yasser Arafat
Giữa đại bác, xe tăng, bầy đàn chiếm đóng
Khát vọng sục sôi, nhẫn nại hành quân
Và dân tộc Palestin
Đã theo ông về đến Ramallah,
Mảnh đất Niềm Tin
                     của cuộc trường chinh
                                       đi đòi Tổ Quốc!

                          ***

Tôi khóc thương ông
Và khóc cho những linh hồn vô tội Trung Đông
Mênh mông thống khổ
Bom gầm, đạn nổ
Máu chảy, đầu rơi
Hận thù chồng chất ngút trời
Tràn lan khủng bố...

Tôi khóc thương ông mà lòng tôi phẫn nộ
Ngàn trùng có thấu trời cao?
Bạo lực sinh ra từ đâu?
Tại dị biệt trong niềm tin tôn giáo
Tại ích kỷ, cực đoan trong tình yêu sắc tộc
Hay tại Loài Người chưa tiến hóa đủ khôn?
Đâu là nguồn cơn?
Ôi, Liên Hiệp Quốc!
Bi hài thay ông trọng tài lệ thuộc
Mặc cho lũ máy bay, tàu chiến, xe tăng
Hùa nhau chà đạp khắp thế gian
Cưỡi cổ tài nguyên
Đè đầu lãnh thổ
Dồn phẫn uất thành mù lòa ôm bom khủng bố!

Ôi, buồn lắm, Ixraen!
Nỗi đau thuở nào cả dân tộc lưu vong
Sao không động lòng trước Palestin mất nước
Để nhường nhịn nhau, cùng bắt tay hòa ước
Sống yên bình, hai dân tộc anh em?!

                      ***

Tôi khóc thương ông
Lặng lẽ ra đi, u uất, bi hùng
Bỏ dở chính trường, lòng không mãn nguyện!...

Nhưng cuộc đời ông đã thành bất diệt
Hồn ông sẽ cười khi Tổ Quốc ghi công
Ông sẽ thấy ông trong một sáng mai hồng
Mặc quân phục xanh, đầu đội khăn dân tộc
Khẩu súng lục của bốn mươi năm kiên trì đấu tranh giải phóng
Đã hóa thành tuyệt bút thơ ca
Và cành ôliu,
                  trên tay ông,
                                không rơi xuống bao giờ!


                                                                  Trần Hạnh Thu

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

TT&HĐ I - 9/d

MUÔN MẶT ĐỜI THƯỜNG III/104

MỌC CÁNH