Thứ Bảy, 5 tháng 1, 2013

HƯU TRÍ

Quạnh hiu ngồi ngó lại đời
Phí phà điếu thuốc, khóc cười ngả nghiêng
Đêm khuya một bóng dưới đèn
Thả hồn vui thú ưu phiền ngày qua...


                                          Trần Hạnh Thu
Xem tiếp...

THÌ RA...

Người đi đây đó phởn mày râu
Kẻ ngồi bó gối, hứng dãi dầu
Thì ra mưa nắng còn thiên vị
Thương người, ghét kẻ, mặc đâu đâu...

Mới hay Trời-Đất sao mà bạc
Chọn nhân tình mà tạc khổ đau!...


                                         Trần Hạnh Thu
Xem tiếp...

LÝ SỰ

Tự Nhiên là cái Có
Có Có thì có Không
Có-Không nên Thái-Cực
Thái-Cực hóa vô cùng!

Vũ Trụ là Không Gian
Không Gian định Thời Gian
Không-Thời bừng dậy sóng
Thành Lễ-Hội tưng bừng

Người xuống đò bến Có
Chèo chống về bến Không
Lênh đênh qua Cõi-Tạm
Giữa ly biệt trùng phùng...


                      Trần Hạnh Thu

Xem tiếp...

BỢM HƠN TRỜI

                               "Trời kêu ai nấy dạ"


- Một mai Trời réo ta đi
Ta vẫn ở lại tì tì chơi Xuân
Máu me, bí tỉ phong trần
Nghêu ngao giả điếc, giả quên đường về!

Trời nghe bật tiếng cười khì:
- Hoãn cho mày cuộc phân ly xác hồn
Thỏa thuê bù khú đi con
Bợm gì quá thể, bợm hơn cả Trời!


                                     Trần Hạnh Thu
Xem tiếp...

Nghĩ ngợi bất chợt:

          TẬN HƯỞNG

Cho dù có cuộc luân hồi
Kiếp không nhớ kiếp cũng coi như thừa
Ai ơi sống thật say sưa
Tận tình hưởng trọn nắng mưa kiếp này!


           TIẾC

Thời trẻ trung thoăn thoắt về phía trước
Ưỡn ngực cười hoàng hôn tít xa xôi
Tuổi luống chiều ngắm đất-trời luyến tiếc
Ngoái nhớ bình minh ước bước được...thụt lùi(!?)


        TẠI NGƯỜI

Trái Đất xưa sung mãn
Trong lành, sáng biếc ngời
Nay đục ngầu, suy kiệt
La liệt cảnh đãi bôi.

Tại Người tham quá thôi!


                                                   Trần Hạnh Thu


Xem tiếp...

Thứ Năm, 3 tháng 1, 2013

THƠ NGUYỄN BỈNH KHIÊM(1491-1585)

1- VUI CẢNH NHÀN

Lọ là thành thị, lọ lâm toàn
Được thú thì hơn, miễn phận nhàn
Vụng, bất tài nên kém bạn
Già, vô sự ấy là tiên
Đồ-Thư một quyển nhà làm của
Phong-Nguyệt năm hồ khách nổi thuyền
Dù nhẫn chê khen, dù miệng thế
Cơ mầu tạo-hóa mặc tự-nhiên.


2- CẢNH NHÀN LÚC TUỔI GIÀ

Tóc đã thưa, răng đã mòn
Việc nhà đã phó mặc dâu con
Bàn cờ, cuộc rượu, vầy hoa cúc
Bó củi, cần câu, chốn nước non
Nhàn được thú vui hay bao nả
Bữa nhiều muối bể chứa tươi ngon
Chín mươi thời kể xuân đã muộn
Xuân ấy qua, thì xuân khác còn


3- NHÂN TÌNH THẾ THÁI

Thế gian biến cải vũng nên đồi
Mặn, nhạt, chua cay, lẫn ngọt bùi
Còn bạc, còn tiền, còn đệ tử
Hết cơm, hết rượu, hết ông tôi
Xưa nay đều trọng người trung thực
Ai nấy nào ưa kẻ đãi bôi
Ở thế, mới hay người bạc ác
Giàu thì tìm đến, khó tìm lui.


4- DĨ HÒA VI QUÍ

Ở thế, đừng tranh tiếng trượng phu
Làm chi cho có sự đôi co
Đây cậy đây khôn, đây chẳng nhịn
Đấy rằng đấy phải, đấy không thua
Duật nọ hãy còn đua đến bạng*
Lươn kia hầu dễ kém chi cò
Chữ rằng:"Nhân dĩ hòa vi quí"
Vô sự thì hơn, kẻo phải lo



Chú thích: *Duật là con dẽ giun; bạng là con trai. Chuyện chép trong
             "Chiến quốc sách": Một con trai đang há miệng phơi mình; con
              dẽ mổ vào thịt con trai; trai liền ngậm miệng cặp chặt lấy mỏ
              con dẽ. Hai con cứ thế găng nhau; bỗng có người đánh cá trông
               thấy, liền bắt cả hai con. Từ chuyện đó mà có câu"Bạng duật
               tương trì, ngư ông đắc lợi"


Xem tiếp...

RU CON

Bao giờ cho đến tháng ba
Ếch cắn cổ rắn tha ra ngoài đồng
Hùm nằm cho lợn liếm lông
Một chục quả hồng nuốt lão tám mươi
Nắm xôi nuốt trẻ lên mười
Con gà, be rượu nuốt người lao đao
Lươn nằm trong trúm* bò vào
Một đàn cào cào đuổi bắt cá rô
Lúa mạ nhảy lên ăn bò
Cỏ năn, cỏ lác rình mò bắt trâu
Gà con đuổi bắt diều hâu
Chim ri đuổi đánh vỡ đầu bồ nông.

                                             Ca dao


Chú thích:* Là một thứ đó để bắt lươn


     
                                     
Xem tiếp...

BANTROI

                            (Tặng "đám" bantroik6)

Bantroi,
Hồi nhỏ là thiếu sinh quân
Tinh nghịch, hồn nhiên
Tuổi học trò bán trời không văn tự

Quên sao được,
Những đêm đi trộm dưa, trộm cam
Phá phách mùa màng Quế Lâm-Trung Quốc
Nông dân kiện thưa, nhà trường báo động
Đột xuất tập hợp, điểm danh
Thầy giáo ngửi tay từng đứa học sinh...
Nghĩ lại, bật cười, thương nhớ quá!

Bantroi ơi!
Hồi đó chúng mình biết đâu mà thấu tỏ
Cái cùng cực nhọc nhằn của dân lành Hoa Hạ
Nỗi quằn quại khổ đau của trí thức Hán Trung
Trong mê cung nhà nhà luyện thép, luyện gang
Người người điên cuồng triệt tiêu chim sẻ
Đại nhảy vọt từ tay trắng chân trần dồn nên Công xã
Đại cách mạng văn hóa bằng thổi phồng tuổi trẻ thành tiểu tướng Hồng vệ binh
Đùng đùng, chia phe tạo phản thư hùng
Giá họa vu oan, tràn lan hỗn xược
Đấu tố hết, dù già cả, hiền tài cũng mặc!...

Bantroi,
Bây giờ đã là những lão niên
Gặp nhau vẫn bỗ bã, hồn nhiên
Như thời xa xưa ấy
Chỉ không bán trời dù có cho văn tự
Vì đã qua từng trải, từng chiêm.

Bantroi,
Lên ông lên bà, vẫn là thiếu sinh quân
Con em của cha anh một thời cứu nước
Đã từng "Sinh ra trong khói lửa..."
Nên mãi trung thành với Tổ Quốc Việt Nam này!

Hãy vững tin tương lai
Minh bạch, sáng ngời Công lý
Dân chủ đồng lòng tin yêu chính phủ
Ngôn luận tự do trong nhất quán dựng xây!

Bantroi ơi,
Giàu mấy vẫn không bán- trời
Nghèo mấy vẫn là bạn-trỗi
Dọa giết cũng không phản bội
Thế nhé, hỡi...mày-tao!!!


                                            Trần Hạnh Thu            

                                                                                                        


Xem tiếp...

Thứ Ba, 1 tháng 1, 2013

BỆNH TƯỞNG

Anh nghĩ mình có số đào hoa
Vì mỗi độ em qua
Cứ nhìn anh đắm đuối
Trong lặng lẽ, mắt em buồn vời vợi
Có ý trách thầm người lãnh đạm tình em...

Sao không bày tỏ làm duyên
Để trễ muộn, anh theo cô gái khác
Em rồi tủi thân, một mình đứng khóc
Lỡ cả tuổi xuân thì?!

                         ***

Thế rồi anh khoái chí đi khoe
Rằng được một nàng trinh nữ si mê...

Chúng bạn nghe, cười sằng sặc:
"Mày có điên không?...Đó là Thần Nhan Sắc
Những đêm thanh ngần, múa điệu vũ thoát y
Mắt tình đẩy đưa những ánh thôi miên
Ru ngủ linh hồn vào hôn mê tưởng nhớ!...

Anh tỉnh ngộ, nhoẻn cười che xấu hổ
Ôi thói đời hơm hĩnh, kiêu căng!
Thôi, cho anh ngàn lần xin lỗi
Đừng giận người dưng em nhé, hỡi...Trăng!


                                        Trẩn Hạnh Thu
Xem tiếp...

CHUYỆN TẾU ĐỜI NAY

Vào quán nhậu già khú cũng thành anh
Dù móm mém, tóc râu bạc trắng
Miễn uống được và cười cợt được
Đừng chống gậy theo, lộ vẻ hom hem!

Đã nhậu rồi thì cháu cũng là em
Móc tiền cúng ra say mèm nàng tiếp thị
Chú em, cháu anh, lộn lèo, bạc ký
Chủ quán toét toe:"Bất chiến tự nhiên thành"!

Vào quán nhậu, ông cũng hóa thành thằng
Hơn thần dược trường sinh bất lão
Từng trải mấy cũng í è, khờ khạo
Hổ tướng xụi lơ,nhõng nhẽo trẻ còn non!

Muốn trẻ mãi, ù lì ngồi uống mãi
Rớt mùng tơi, em út thảy ra lùm
Chập chững về, bi bô mồm dớt dãi
Hạch mụ bà chạy nợ quái chiều hôm!


                                         Trần Hạnh Thu
Xem tiếp...

KIẾP ĐỜI HỀ

Anh tung hứng, bấp bênh lưng thú
Nhảy lò cò theo mãi bước em đi
Vai thổn thức làm bật cười thiên hạ
Lộn tùng phèo, nào có xá gì.

Em giở trò mải mê lả lướt
Anh mũi cà chua, ngỏng cổ tái tê
Hồn lịm dần trong vũng lầy hoang tưởng...

Đời muôn sau khảo cổ được thằng hề.

Họ bươi nó ra, moi móc mọi bề
Cãi lộn ồn ào vì sao nó chết
Mà trái tim vẫn tấy sưng nhiệt huyết
Tay viết còn hí hoáy, rợn xương khô.

Rồi người ta quàng trang phục cổ xưa
Ép nó ngồi bơ vơ trong triển lãm
Và quyết định gắn một dòng tội phạm:
"Bị đọa đày vì diễu cợt Thiên Nhiên"!


                                      Trần Hạnh Thu


Xem tiếp...

ÁNH MẮT VÔ TÌNH

Không biết bây giờ người ở đâu?

Ánh mắt ngày xưa cứ gợi sầu
Một thoáng vô tình mà thương nhớ
Đau đáu một đời khắp bể dâu...


                               Trần Hạnh Thu
Xem tiếp...

NGHĨA VỤ

Ừ nhỉ! Áo cơm tém đủ dùng
Ngày về, của nả chỉ là không
Chán ngắt vuốt ve từng chủ, khách
Sao còn nấn ná giữa chợ đông?

Những muốn về vui với xó phòng
Một bàn, một ghế, sách mấy chồng
Âu yếm nàng thơ trong khói thuốc
Suy tư, chiêm nghiệm khắp hoang cùng.

Những muốn bay theo ước mộng lòng
Dạ còn nặng trĩu nợ tình chung
Vợ con, chúng bạn còn tin cậy
Trượng phu nào nỡ lại dửng dưng?!

Thôi đành ở lại kiếp đời thường
Tròn vai kẽo kẹt gánh cương cường
Kẻo rồi mang tiếng trai trốn nợ
Bia miệng ngàn năm, hổ từ đường!


                             Trần Hạnh Thu

Xem tiếp...

CÂY SI

(Kính tặng hương hồn Trịnh Công Sơn)



Rung dây đàn làm khánh  
Nghiêng bình rượu làm ly              
Vun tình say thành núi
Kết cho đời cây si!                         

U buồn như tháp cổ                          
Rêu phong phủ xanh rì  
Tỏa hồn vào mưa gió
Hoang vu nhớ xuân thì  

Cuồn cuộn thân thác đổ
Trút cành lá xum xuê
Tưới rễ lên sỏi đá
Ôm hôn cõi đi về!


                     Trần Hạnh Thu
                                                                                










Xem tiếp...

Thứ Hai, 31 tháng 12, 2012

RU ĐỜI ĐÃ MẤT

                                    Nhớ Trịnh Công Sơn


"Cát bụi" nằm nghe"Lời mẹ ru"
Thả hồn "Nhìn những mùa thu đi"
"Ru đời đã mất" thời "Ở trọ"
"Giọt lệ thiên thu" đọng "Ướt mi"

"Hai mươi mùa nắng lạ" "Ru em"
"Hoa vàng mấy độ" ở "Vườn xưa"
"Người về bỗng nhớ" ôi "Tình nhớ"
"Ru tình" nhờ "Cỏ xót xa đưa"

"Diễm xưa", "Biển nhớ" "Sóng về đâu"
"Để gió cuốn đi" "Tuổi đá buồn"
"Gọi tên bốn mùa", "Bốn mùa thay lá"
Và "Em đi bỏ lại con đường"

Ôi! "Quỳnh hương", "Đóa hoa vô thường"
Nghe "Đời gọi em biết bao lần"
Những "Đêm thấy ta là thác đổ"
Hát "Ru em từng ngón xuân nồng"

"Em còn nhớ hay em đã quên"
"Tình xa" "Còn tuổi nào cho em"
"Tuổi đời mênh mông", trời "Hạ trắng"
"Rừng xanh xanh mãi" "Nắng thủy tinh"

"Từng ngày qua" "Một cõi đi về"
"Phôi pha" rồi, "Còn ai với ai"
"Bồng bống ơi" "Ru đời đi nhé"
"Thương một người" "Như cánh vạc bay"

"Xin tạ ơn", "Xin trả nợ người"
"Vết lăn trầm" "Ru ta ngậm ngùi"
"Rừng xưa đã khép" "Bên đời hiu quạnh"
"Có một dòng sông đã qua đời"

"Xa dấu mặt trời" "Này em có nhớ"
"Lặng lẽ nơi này" "Rơi lệ ru người"
"Cho đời chút ơn", "Nối vòng tay lớn"
"Đời cho ta thế", "Em hãy ngủ đi"!

"Phúc âm buồn" như tiếng thở dài
"Ngẫu nhiên" "Như một lời chia tay"
"Như chim ưu phiền" "Bay đi thầm lặng"
"Cúi xuống thật gần" "Xin mặt trời ngủ yên"
"Xin mặt trời ngủ yên"
"Xin mặt trời ngủ yên"
"Xin...mặt...trời...
                             ngủ...yên..."!


                                                  Trần Hạnh Thu
Xem tiếp...

CHỮ ' NGỜ '

Lòng lành biết bày tỏ cùng ai
Thương bạn mới khuyên chuyện vắn dài
Tòe loe đĩ điếm xông vào chửi
Khốn nạn đời khóc mướn thương vay!

Tưởng rằng đã thoát nạn Tam Tai
Tưng tưng liến thoắng, tỏ anh tài
Ai ngờ còn chiếu sao Quả Tạ
Trời rình, giáng xuống, xệ hai vai!

Chợt nghe ánh sáng lóa tầng mây
Thấy vang vọng gió rũ cười say
Hồn xác, ô hay, đâu rồi nhỉ
Giữa chiều óng ả nắng Hoàng Mai?


                                  Trần Hạnh Thu

Xem tiếp...

TẾT ẤT DẬU

Năm nay Tết đến, buồn buồn là
Làm ăn hậu đậu, bị chửi cha
Xui xẻo gặp phải toàn kẻ quịt
Người nợ giằng dai, nợ người ta!

Năm nay Tết đến, buồn buồn là
Đào đường đặt cống trước cổng nhà
Chợ chạy nháo nhào cơn giải tỏa
Tá hỏa tam tinh nạn cúm gà!

Năm nay Tết đến buồn buồn là
Ngẫm mình đâu đến nỗi tà ma
Ngẫm đời sao tréo ngoe cẳng ngỗng
Trời cao có mắt lại thế a?!

Năm nay Tết đến, buồn buồn là
Mai, lười tỉa lá, chẳng ra hoa
Cá cảnh vật vờ trong bể đục
Ngồi dựa tường rêu, rượu uống ta!


                                Trần Hạnh Thu


Xem tiếp...

SỰ SỐNG TRONG VŨ TRỤ

Cố công sục sạo khắp bể dâu
Căng mắt dò la lú cả đầu
Núi khô, sông cạn, rừng trọc lóc,
Nắng xìu, gió chết, chẳng thấy đâu!

Khốn nạn thân già lụy tình yêu
Tò mò dắt mũi chạy tít mù
Hứa hẹn thần tiên, miền huyền diệu
Phờ râu, mỏi gối, thấy gì đâu?

Ôi chao!...


                                  Trần Hạnh Thu

 
Xem tiếp...

HOANG TƯỞNG

HOANG TƯỞNG
Xin đội ơn Tạo Hóa
Cho anh gặp được em
Khối tình thời hoa niên
Cả đời anh đeo đẳng

Thời gian thì đằng đẵng
Không gian thì mông lung
Chồng chập toàn âm dương
Muôn phương chiều Vũ Trụ

Nhớ thương hoài thương nhớ
Mà bóng dáng em đâu?
Chỉ thấy toàn loang lổ
Nhòe nhoẹt những sắc màu...

Thế rồi giữa âu sầu
Em hiện về rực rỡ
Anh ngẩn người bỡ ngỡ
Em đẹp hơn mộng mơ!

Em kể rằng:"Ngày xưa,
Bài thơ anh dâng tặng
Em ngại ngùng không nhận
Là bởi sợ Tình Yêu.

Anh từng thấy em đâu
Mà mê si, đắm đuối
Yêu đến cuồng đến lú
Yêu đến điếc đến mù?

Đời cười anh dại khờ...
Em yêu anh từ đó!
Trong tận cùng thương nhớ
Anh có nhận ra em?

Hãy nhớ cảnh bình minh
Giữa mùa xuân tươi biếc
Có cánh đồng lúa chín
Gió lồng ngát dòng sông

Rồi nhắm mắt nhìn lên
Những đêm trời sao sáng
Khi hồn anh rạo rực
Là mình đang bên nhau

Đừng chọn mùa Mưa Ngâu
Làm em thành Chức Nữ
Bên kia cầu Ô Thước
Thống khổ đời Chàng Ngưu!...

Thôi tạm biệt anh yêu
Em phải về Vĩnh Cửu
Sợ mối tình hy hữu
Động lòng Đấng Thiêng Liêng

Anh nhé, vững niềm tin
Đợi chờ trong im lặng
Một đêm bừng chói sáng
Là Tạo Hóa tác thành!..."

                 ***

Sáng nay có một thằng
Cứ tưng tưng nhảy nhót
Hát om sòm trời đất
Hạnh phúc nhất Trần Gian!


                   Trần Hạnh Thu




Xem tiếp...

ƯỚC GÌ ĐIỀU ĐÓ XẢY RA

                                             (Tặng Th.)


Ước gì thời gian uốn dòng trôi trở lại
Về nơi chúng mình từng ở đó, bên nhau
Anh sẽ khôn hơn khi yêu em lần nữa
Bỏ hết ghen hờn, ích kỷ, khổ đau

Để cả hai ta bước vào buổi xế chiều
Em mãn nguyện và lòng anh thanh thản:
Tình dang dở, chẳng qua là số phận
Duyên không thành, tại lạc giữa bể dâu

Ước gì thời gian uốn dòng trôi về đó
Cho hai hồn già đẽo gọt lại tình yêu!...

(Cố bo tròn, láng o, không tỳ vết
Rồi móm mém cười, lú lẫn biết bao nhiêu!)


                                          Trần Hạnh Thu

Xem tiếp...

Thứ Bảy, 29 tháng 12, 2012

NGƯỜI CON GÁI TÊN PI

Em có thật không, hỡi cô gái tên Pi
Mà nhan sắc nổi ghen Thần Vệ Nữ
Mãi trinh nguyên cho loài người ái mộ
Nâng niu tên em trong tiềm thức của mình?

Em hiện ra từ chân lý khách quan
Ngực nở, eo thon, hông tròn mạnh khỏe
Sao mái tóc em lại lê thê vô tỷ?
Ngồ ngộ làm sao, bối rối cả Nhân Gian!

Cứ mỗi lần anh chăm chú nhìn em
Lại ngờ ngợ Tạo Hóa sao bày thế
Đã kỳ quan thì đâu cần diêm dúa
Tuyệt mỹ rồi thì hằng số làm gì?

Em là ai, hỡi cô gái tên Pi
Mà huyền diệu như vòng tròn thái cực
Mà kỳ ảo trong cõi đời rất thực
Hay từ Hoang Đường hắt xuống bóng em thôi?

Đúng không Pi, ở nơi ấy xa vời
Em duyên dáng trong gọn gàng bình dị
Em lộng lẫy bởi vì em hữu tỷ
Có quê hương là thế giới N?

Em tên là Pi, có tiên tổ là 3?!


                                             Trần Hạnh Thu
Xem tiếp...

THỜI GIAN

Thời gian như gió mùa Thu
Phủi cho vàng lá mà lùa sang Đông
Níu đàn mây trắng xuống sông
Hòa loang nắng úa, thổi dòng trôi đi
Ru mê man những tình si
Rủ rê ngày tháng trốn về hoàng hôn
Giật mình soi xuống thanh xuân
Tóc xanh mới đó đã thành bạc phơ

Thời gian như gió Thu đùa
Vòng trần quay tít, bánh xe Luân Hồi!...


                                     Trần Hạnh Thu
Xem tiếp...

HỒN QUÊ GIỮA PHỐ

Lạc giữa điệp trùng cao ốc vây
Bê tông hừng hực, khói bụi dày
Là khoảnh sân con, nhà mái thấp
Im lìm nấp dưới một vòm cây

Cánh cổng hom hem chốt then cài
Bạc màu phế tích, cố đợi ai?
Quanh co lối cũ đâu còn nữa
Bốn bề trải nhựa, mắt nhòa cay!

Chán đời chen lấn, ta về đây
Quây rào, níu lại chút trời mây
Tưới xanh thương nhớ làng quê cũ
Dịu lòng xa xứ, những hồn ai!

Bỏ mộng giàu sang buốt chông gai
Đong đầy thuần khiết nắng ban mai
Tô dáng dòng sông lồng bóng núi
Dong buồm, thổi sáo khúc thiên thai

Ta kết dàn hoa cho bướm bay
Thả lá vàng ra rủ gió say
Cổ thụ vặn mình bên bàn đá
Đợi chiều xưa vọng bước chân nai

Giũ bụi ngàn phương, kể từ nay
Ta về nhóm lại ánh trăng gầy
Mơ giấc nông nhàn, lòng chợt thức
Tiếng gà gáy sáng, rộn vòng xoay!

                                 Trần Hạnh Thu

Xem tiếp...

Thứ Sáu, 28 tháng 12, 2012

TRỞ VỀ

 
 Ngày xưa dứt áo ra đi
Là vì cơm cháo là vì công danh
Bây giờ mệt mỏi nhân tình
Xuống xe, giũ bụi, nhục vinh, kệ đời!



Ta về nhặt nhạnh vãi rơi
Đắp Chân-Thiện-Mỹ gửi Người mai sau...




                               Trần Hạnh Thu



Xem tiếp...

VIẾNG ANH BẢY

Biết rằng là vậy, anh Bảy ơi!
Cuộc xoay vần là phải thế rồi
Mà sao sớm quá, anh vội quá
Quày quả bỏ về bến luân hồi!

Nhớ anh quần quật sống bở hơi
Gồng gánh vợ con mướt mồ hôi
Gánh luôn những gây thù chuốc oán
Những mưu mô lạnh ngắt tình người

Nhớ những chiều lấy rượu làm vui
Hai đứa giành nhau hát yêu đời
Nhớ những sáng trút bầu tâm sự
Anh em mình chín bỏ làm mười

Hành trang là những giọt lệ rơi
Của những người thân khóc tơi bời
Anh về xứ ấy nằm hiu quạnh
Thôi thì là thế, cũng đành thôi!

Đưa tiễn anh đi đến cuối trời
Thổn thức trong lòng, mím chặt môi
Thương anh mà cũng mừng anh vậy
Bình thản ngàn năm nhẹ nỗi đời!


                               Trần Hạnh Thu
Xem tiếp...

TÂM SỰ CON CÀ CUỐNG

Ta là thằng người hóa thân cà cuống
Chỉ vì ngây ngô, tỉnh tỉnh, say say
Cố ngoi lên mà Trời luôn dìm xuống
Sặc sụa cười, chết đến đít còn cay

Ta là thằng người hóa thân cà cuống
Tích góp ưu phiền nhân thế thành cay
Quán mua về cho đời nhấm nháp
Thỏa thuê, mãn nguyện, no say

Ta là thằng người hóa thân cà cuống
Ngậm nỗi đau đời, chết đến đít còn cay!


                                        Trần Hạnh Thu
Xem tiếp...

KHÔNG GIAN

O là chuyện của cái Không
Một là chuyện của Tơ Hồng se duyên
Hai là chuyện của Ngày Đêm
Ba là chuyện của êm đềm Tháng qua
Bốn là chuyện Mùa nối Mùa
Năm là chuyện của vòng tua Mặt Trời

Một năm là chuyện Thôi Nôi
Trăm năm là chuyện Người Đời Thế Gian
Ngàn năm là chuyện Quỉ Thần
Muôn năm là chuyện Ngọc Hoàng, Chàng Ngưu
Vĩnh hằng: lấp lánhVì Sao...

Thời Gian lần lượt nuốt vào Cõi Không
Không Gian mất của nổi khùng
Thọc cho muôn một, quặn lòng Thời Gian
Nhả về lũ lượt O tròn
Không Gian cười tít, lại...sòn sí rê!...


                                                 Trần Hạnh Thu
Xem tiếp...

XUÂN TÂN TỴ

 

Tân Tỵ, Tân Tỵ
Năm tuổi của ta
Tân Tỵ, Tân Tỵ
Chúc phúc muôn nhà!

Ta là con rắn
Một đời lê la
Tìm hương tìm hoa
Quên ngày quên tháng

Đủ nhiều cay đắng
Đủ lắm nắng mưa
Đủ lần lột xác
Để hóa linh xà?

Đường có còn xa
Còn qua nắng cát
Hết rồi sa mạc
Đã miền hương đưa?

Mà mắt đã mờ
Mà đà thấm mệt
Cạn rồi nhiệt huyết
Gan kiệt chí mòn?

Tân Tỵ, Tân Tỵ
Lại năm tuổi ta
Ngoái đi ngoái lại
Đã thành ông già

Ngước lên bàn thờ
Ngẫm về muôn thuở
Một thời đây đó
Rồi mãi chia xa!

Tân Tỵ, Tân Tỵ
Năm tuổi của ta
Mở đầu thế kỷ
Thiên niên thứ ba...

Lôi bình rượu ra
Chúc mừng xuân mới
Uống say túy lúy
Lải nhải ngân nga

Nghêu ngao thơ ca
Một thời trai trẻ
Giọng lên phởn chí
Ầm ĩ cả nhà

Chào xuân Tân Tỵ
Chào chặng đường qua
Lè nhè đôi tý
Rồi lại xông pha!...

Gồng lên xương da
Phồng mang ngó tới
Trườn lên phơi phới
Cho trọn bôn ba

Ha,ha, ha...ha!...


                Trần Hạnh Thu



Xem tiếp...