-Nếu đúng như dư luận xã hội phân tích, thì từ ngày thành lập nước CHND Trung Hoa đến nay (1-10-1949), mục đích sự tồn tại của đảng CS Trung Quốc là gì, có vì nhân dân Trung Quốc hay không? Chỉ có thể trả lời một câu chắc nịch: không! -Lúc đầu là phát triển kinh tế theo định hướng sai lầm của Mao. Theo Bình luận án blog: "Năm 1958, sau kế hoạch 5 năm lần thứ nhất của Đảng cộng sản TQ, Mao kêu
gọi phát triển một "chủ nghĩa xã hội triệt để", nhằm đưa TQ bước sang
một tầm cao mới, xây dựng một xã hội cộng sản theo mô hình tự cung tự
cấp. Để thực hiện, Mao khởi xướng kế hoạch có tên gọi là Đại nhảy vọt,
thiết lập các "Xã Nhân dân đặc biệt" (thường gọi là Công xã nhân dân) ở
nông thôn TQ - thông qua việc sử dụng lao động tập thể và vận động quần
chúng. Rất nhiều "Công xã nhân dân đặc biệt" được huy động chỉ để sản
xuất một mặt hàng duy nhất là thép.Với Đại nhảy vọt, Mao tuyên bố sẽ tăng sản lượng nông nghiệp tại TQ lên
mức lên gấp đôi so với mức năm 1957. Nhưng trên thực tế, sản lượng nông
nghiệp của TQ thời kì này thậm chí còn không bằng so với thời vua Càn
Long và thời nhà Tống. Điều đó cho thấy Đại nhảy vọt đã thất bại. Đến năm 1958, Đảng Cộng sản TQ buộc phải thừa nhận rằng những số liệu
thống kê về sản xuất đã bị phóng đại. Phần lớn lượng thép sản xuất ra là
kém chất lượng và vô ích. Trong khi đó, do thời tiết xấu và việc xuất
khẩu lương thực, đã dẫn đến một trận đói kém cực lớn tại TQ. Thực phẩm
trong tình trạng hết sức khan hiếm và sản xuất giảm đáng kể.Theo nhiều nguồn khác nhau, số người chết do nạn đói này gây ra ước tính khoảng 20-30 triệu người.Sự thất bại của Đại nhảy vọt đã tác động lớn vào uy tín của Mao trong
Đảng. Năm 1959, Mao phải từ chức Chủ tịch nước Cộng hòa nhân dân Trung
Hoa ( nhưng vẫn nắm ghế Chủ tịch đảng cộng sản TQ), Lưu Thiếu Kỳ là
người lên thay". -Để giành lại quyền lực, "Cách mạng văn hóa được Mao Trạch Đông khởi xướng từ ngày 16-5-1966, với
mục tiêu chính thức là loại bỏ những phần tử "tư sản tự do", để tiếp tục
sự nghiệp đấu tranh của tầng lớp cách mạng, cộng sản. Tuy nhiên, ngày
nay người TQ thừa nhận rằng đây chính là phương cách để Mao giành lại
quyền kiểm soát Đảng Cộng sản TQ, giành lại quyền điều hành đất nước -
sau thất bại của cuộc "Đại nhảy vọt" trước đó - vốn dẫn đến sự tổn thất
quyền lực đáng kể của Mao so với đối thủ chính trị là Lưu Thiếu Kỳ. Cách
mạng văn hóa cũng được Mao dùng để loại bỏ những người bất đồng ý kiến
với ông ta...". Mười năm Đại cách mạng văn hóa là mười năm sống trong địa ngục trần gian của nhân dân Trung Hoa. Theo "Việt đại kỷ nguyên" thì: "Trong Hội nghị Bộ Chính trị Trung ương nhiệm kỳ thứ 12, ông Diệp
Kiếm Anh đã báo cáo về số người thiệt mạng trong Cách Mạng văn hóa như
sau:
Các sự kiện đấu tố quy mô có hơn 4.300 sự kiện, số người chết 123.700 người;
500.000 cán bộ bị đấu tố, hơn 302.700 cán bộ bị bắt bớ phi pháp, hơn 115.500 cán bộ tử vong bất bình thường.
Ở thành thị có 4.180.000 nhân sĩ các giới bị chụp mũ là từng phản
cách mạng, đang phản cách mạng, phần tử chống đối giai cấp, phần tử chủ
nghĩa xét lại, phản động học thuật, số người tử vong bất bình thường có
hơn 630.000 người.
Nông thôn có hơn 5.200.000 gia đình địa chủ, phú nông (bao gồm cả bộ
phận thượng – trung nông) bị bức hại, có 1.200.000 địa chủ, phú nông
cùng gia đình tử vong bất bình thường.
Có tới hơn 130.000.000 người hứng chịu các xâm hại mang tính chất
chính trị theo nhiều mức độ khác nhau, hơn 557.000 người mất tích."
" Đây là cuộc vận động chính trị do lãnh đạo ĐCSTQ đương thời Mao Trạch
Đông phát khởi, nhằm thanh trừ những thành phần bất đồng chính kiến
trong nội bộ đảng. Về sau, cuộc vận động này được ĐCSTQ gọi là “Thảm
họa mười năm Văn Cách”. Trong cuộc Cách mạng Văn hóa, hàng trăm triệu
công dân Trung Quốc, đặc biệt là phần tử tri thức, quan chức cấp cao
trong đảng đã bị bức hại, bị cưỡng chế lao động hoặc bị hành quyết. Số
người chết trong sự kiện này cho đến nay vẫn còn là điều bí ẩn, các nhà
sử học dự tính con số có thể đạt đến 2 triệu người. Cố Tổng Bí thư
Trung ương Đảng Hồ Diệu Bang từng trả lời phỏng vấn của phóng viên Nam
Tư rằng: “Lúc đó có khoảng 100 triệu người bị liên lụy, chiếm gầm 1/10
dân số Trung Quốc”. "Trong cuốn sách “Sự thật về vận động chính trị từ lúc kiến quốc cho
đến nay” do Phòng Nghiên cứu Lịch sử Đảng của Trung ương Đảng tiết lộ:
“Tháng 5 năm 1984, Trung ương Đảng đã từng có cuộc điều tra kéo dài
trong khoảng thời gian 2 năm 7 tháng, một lần nữa thống kê, xác nhận
những con số liên quan đến Cách mạng Văn hóa: hơn 4.200.000 người bị bắt
giữ và thẩm tra; hơn 1.728.000 người tử vong bất bình thường; hơn
135.000 người bị hành quyết vì bị khép tội phản cách mạng; số người chết
trong những cuộc đấu tố có hơn 237.000 người, hơn 7.030.000 người bị
tàn phế; hơn 71.200 gia đình tan nát”. Các chuyên gia còn căn cứ trên
những ghi chép tại các huyện thị địa phương, ước đoán những các trường
hợp tử vong bất bình thường ít nhất cũng đạt đến con số 7.730.000 người. Trừ số người chết ra, lúc cuộc Cách mạng Văn hóa vừa mới bắt đầu,
Trung Quốc còn nổi lên phong trào tự sát, rất nhiều phần tử tri thức nổi
tiếng của Trung Quốc như Lão Xá, Phó Lôi, Tiễn Bá Tán, Ngô Hàm, Chư An
Bình đều bị dồn đến đường cùng trong thời kỳ đầu Văn Cách. Cách mạng Văn
hóa là thời kỳ phe “cực tả” điên cuồng nhất, tàn sát những “kẻ địch của
giai cấp” một cách dã man nhất." -Thời đoạn Đặng Tiểu Bình: Sau khi Mao chết, đời sống xã hội-kinh tế của Trung Quốc trở nên tan hoang, đòi hỏi cấp bách của nhân dân Trung Quốc là phải định hướng lại sự phát triển kinh tế theo hướng thị trường hóa (phù hợp với tiến trình chung của xã hội loài người) của xã hội Trung Quốc. Như vậy, tư hữu hóa trong phát triển kinh tế của xã hội Trung Quốc là tất yếu. Đảng CS Trung Quốc buộc phải theo định hướng ấy và Đặng như một Thiên sứ thực hiện sứ mạng ấy một cách không hoàn hảo. Trong "Nguyên cứu quốc tế", chúng ta đọc được:
"Đặng, lãnh tụ tối cao từ 1978 cho
đến khi chết năm 1997, ngày nay được
tôn sùng như một anh hùng. Và,
cũng giống như Mao Trạch
Đông trước ông ta và Tập Cận
Bình sau ông ta, Đặng đang được
Đảng trưng ra như một nhà lý
luận chính trị. Tuy nhiên, chẳng hề
có cái gì là Lý luận Đặng
Tiểu Bình, cũng như không hề có
cái Lý luận Tần Thuỷ hoàng.
Giống như Tần Thuỷ hoàng, vị
hoàng đế đầu tiên đã
xây dựng chế độ trung ương tập
quyền của Trung Quốc, Đặng sử dụng
vũ lực, chứ không phải lý luận.
Ông ta sử dụng quyền lực mà Mao
đã giành được cho Đảng
Cộng sản, làm đòn bẩy đưa
Trung Quốc đi theo con đường mới của
ông ta “con đường Đặng Tiểu
Bình” – tới vực thẳm tham nhũng.
Song có một điểm khác biệt. Chỉ
còn có ít người ngày hôm
nay ca tụng việc Tần Thuỷ hoàng “phần
thư khanh nho” (焚書坑儒
– đốt sách, chôn nhà
nho), nhưng khói từ những nén nhang
được đốt lên để ngợi
ca “con đường Đặng Tiểu Bình”,
tiếp tục bay tới tận thiên đình.
Tập trung chú ý vào việc tham nhũng
tràn lan ở Trung Quốc ngày hôm nay mà
quên đi vai trò của Đặng, thì
cũng chả khác gì chuyện đổ
tội cho “Bè lũ bốn tên” về
việc phá hoại ầm ĩ thời Cách
mạng Văn hoá (1966-1976) mà tảng lờ
vai trò của Mao." Và:
"Thoạt tiên, khi tôi đọc những văn
bản được công bố công khai,
tôi quả thật không hiểu, ông ta
nhắm tới mục tiêu gì. Cái điều
gây ấn tượng sâu sắc chính
là giọng điệu cứng rắn của
ông ta, được minh họa bằng ba dòng,
và được trích dẫn khắp mọi
nơi: “Nếu không thay đổi, chúng
ta sẽ đi vào ngõ cụt! Ai không
tán thành cải cách, hãy từ
chức đi! Một số người sẽ làm
giàu trước!”
"Mặc dù giọng điệu của Đặng
cứng rắn, nhưng những nét đại
cương và cả thực chất chính
sách của ông ta thì lại không
rõ ràng. Ai sẽ là những người
đó, những người làm giàu
trước?
Đặng có thể ám chỉ những
người mà lẽ ra Đảng Cộng sản
phải đại diện: “liên minh Công
Nông”. Hoặc, có lẽ, những giai
cấp mà chỉ gần đây mới được
Đảng phục hồi: “địa chủ,
phú nông, phản cách mạng, phần
tử xấu, phần tử hữu khuynh”. Ông
ta có thể, thậm chí, nói tới
tầng lớp trí thức, với hiểu biết
và những kỹ năng công nghệ của
họ. Song câu trả lời đúng không
nằm trong những câu trên. Những người
làm giàu trước hoá ra là các
đảng viên và gia đình, cùng
các cộng sự gần gũi của họ.
Câu hỏi “ai sẽ phải làm giàu
trước” chẳng phải là trừu
tượng. Đặng chắc chắn hiểu
rất rõ điều đó – cũng
như câu ngạn ngữ - tòa nhà sát
mép nước sẽ nhận được
ánh trăng đầu tiên. Nói cách
khác, có những nhóm người nhất
định sẽ ở vào vị trí tốt
nhất để tận dụng những cơ hội
mới."
-Kết luận lại: "Mao Trạch Đông quốc hữu
hoá tài sản cá nhân. Đặng
Tiểu Bình chuyển giao tài sản quốc
gia, với cái giá rất hời, chủ
yếu mang tính tượng trưng, vào
tay giới tinh hoa của đảng. Kết quả
là hiện nay, “các thái tử”
– hậu duệ của thế hệ cách
mạng sáng lập đảng, kiểm soát
phần lớn của cải ở Trung Quốc."."Nhưng vì thiếu quyết tâm cải cách chính trị nên Trung Quốc không có hệ
thống nào có thể ngăn chặn được lực lượng thống trị chiếm đoạt những giá
trị cũng như thành quả mà đất nước đã đạt được, và họ đã không phân bổ
sự giàu có một cách cân xứng đến cho người dân. Tiết lộ gần đây về nạn
tham nhũng có hệ thống ở tất cả các cấp chính quyền chứng minh rằng đây
là mối đe dọa lớn nhất đối với sự thành công kinh tế mang tính dài hạn
của Trung Quốc, và hiện tệ nạn này không có đối thủ ngăn chặn chúng cũng
như nhà nước một đảng đã trở nên quá bất lực.". Đất nước Trung Quốc lại đứng trước vận hạn mới.
-Đến đây chúng ta đã hiểu vì sao Tập Cận Bình phải "đả hổ diệt ruồi"! Có thể nói thêm rằng, quá trình tồn tại và hoạt động của ĐCS Trung Quốc từ khi giải phóng Trung Quốc cho đến nay không phải là "Đông phương hồng" của nhân dân Trung Quốc, mà trái lại, là giai đoạn lịch sử gặp điều quá sui rủi của họ!
-Nhưng rồi Tập Cận Bình sẽ thất bại trong việc trong sạch hóa bộ máy nhà nước Trung Quốc, trừ phi giải tán ĐCS Trung Quốc và nhận thức lại CN Mác!
----------------------------------------
Đặng
Tiểu Bình, lãnh đạo tối cao của Trung Quốc từ năm 1978 cho đến khi ông
qua đời vào năm 1997, ngày nay được tôn kính như một vị anh hùng. Và,
giống như người tiền nhiệm Mao Trạch Đông và người kế nhiệm Tập Cận
Bình, Đặng Tiểu Bình được Đảng mô tả như một nhà lý luận chính trị.
Nhưng không hề có cái gọi là “Học thuyết Đặng Tiểu Bình,” cũng giống như
chẳng có cái gọi là “Học thuyết Tần Thủy Hoàng.”
Giống như Tần Thủy Hoàng, vị hoàng đế đầu tiên, người tập trung quyền
lực chính trị của Trung Hoa, Đặng Tiểu Bình cũng sử dụng vũ lực chứ
không phải lý thuyết. Ông thừa hưởng quyền lực mà Mao Trạch Đông đã
giành cho Đảng Cộng sản để đưa Trung Quốc đi theo “con đường Đặng Tiểu
Bình” – hướng đến một vực sâu tham nhũng.
Giữa hai người cũng có một sự khác biệt. Ngày nay, rất ít người ca
tụng chính sách đốt sách chôn nho của Tần Thủy Hoàng. Nhưng khói hương
ca tụng con đường Đặng Tiểu Bình vẫn tiếp tục bay lên các tầng trời.
Chỉ tập trung vào nạn tham nhũng tràn lan ở Trung Quốc ngày nay mà
lãng quên vai trò của Đặng Tiểu Bình thì cũng như đổ lỗi cho bè lũ bốn
tên về sự tàn phá dữ dội của Cách mạng văn hóa (1966-1976) mà bỏ qua vai
trò của Mao Trạch Đông.
- See more at:
http://nghiencuuquocte.net/2015/06/18/dang-tieu-binh-da-giup-tao-nen-mot-trung-quoc-tham-nhung-nhu-the-nao/#sthash.9yZw8gyl.dpuf
Trên
thực tế, trong suốt hai thập niên sau chuyến thăm miền Nam Trung Quốc
nổi tiếng của Đặng Tiểu Bình vào năm 1992 – khi mà trong thời kỳ “bán
hưu trí” của mình, ông đến tỉnh Quảng Đông để thúc đẩy mạnh mẽ tự do hóa
kinh tế – cán bộ các cấp của Đảng Cộng sản đã âm thầm trở nên giàu có.
Dung túng cho tham nhũng, về thực chất, là một phần của những gì Đặng
Tiểu Bình đưa ra.
Đặng Tiểu Bình, lãnh đạo tối cao của Trung Quốc từ năm 1978 cho đến
khi ông qua đời vào năm 1997, ngày nay được tôn kính như một vị anh
hùng. Và, giống như người tiền nhiệm Mao Trạch Đông và người kế nhiệm
Tập Cận Bình, Đặng Tiểu Bình được Đảng mô tả như một nhà lý luận chính
trị. Nhưng không hề có cái gọi là “Học thuyết Đặng Tiểu Bình,” cũng
giống như chẳng có cái gọi là “Học thuyết Tần Thủy Hoàng.”
Giống như Tần Thủy Hoàng, vị hoàng đế đầu tiên, người tập trung quyền
lực chính trị của Trung Hoa, Đặng Tiểu Bình cũng sử dụng vũ lực chứ
không phải lý thuyết. Ông thừa hưởng quyền lực mà Mao Trạch Đông đã
giành cho Đảng Cộng sản để đưa Trung Quốc đi theo “con đường Đặng Tiểu
Bình” – hướng đến một vực sâu tham nhũng.
Giữa hai người cũng có một sự khác biệt. Ngày nay, rất ít người ca
tụng chính sách đốt sách chôn nho của Tần Thủy Hoàng. Nhưng khói hương
ca tụng con đường Đặng Tiểu Bình vẫn tiếp tục bay lên các tầng trời.
Chỉ tập trung vào nạn tham nhũng tràn lan ở Trung Quốc ngày nay mà
lãng quên vai trò của Đặng Tiểu Bình thì cũng như đổ lỗi cho bè lũ bốn
tên về sự tàn phá dữ dội của Cách mạng văn hóa (1966-1976) mà bỏ qua vai
trò của Mao Trạch Đông.
- See more at:
http://nghiencuuquocte.net/2015/06/18/dang-tieu-binh-da-giup-tao-nen-mot-trung-quoc-tham-nhung-nhu-the-nao/#sthash.9yZw8gyl.dpuf
Đặng
Tiểu Bình, lãnh đạo tối cao của Trung Quốc từ năm 1978 cho đến khi ông
qua đời vào năm 1997, ngày nay được tôn kính như một vị anh hùng. Và,
giống như người tiền nhiệm Mao Trạch Đông và người kế nhiệm Tập Cận
Bình, Đặng Tiểu Bình được Đảng mô tả như một nhà lý luận chính trị.
Nhưng không hề có cái gọi là “Học thuyết Đặng Tiểu Bình,” cũng giống như
chẳng có cái gọi là “Học thuyết Tần Thủy Hoàng.”
Giống như Tần Thủy Hoàng, vị hoàng đế đầu tiên, người tập trung quyền
lực chính trị của Trung Hoa, Đặng Tiểu Bình cũng sử dụng vũ lực chứ
không phải lý thuyết. Ông thừa hưởng quyền lực mà Mao Trạch Đông đã
giành cho Đảng Cộng sản để đưa Trung Quốc đi theo “con đường Đặng Tiểu
Bình” – hướng đến một vực sâu tham nhũng.
Giữa hai người cũng có một sự khác biệt. Ngày nay, rất ít người ca
tụng chính sách đốt sách chôn nho của Tần Thủy Hoàng. Nhưng khói hương
ca tụng con đường Đặng Tiểu Bình vẫn tiếp tục bay lên các tầng trời.
Chỉ tập trung vào nạn tham nhũng tràn lan ở Trung Quốc ngày nay mà
lãng quên vai trò của Đặng Tiểu Bình thì cũng như đổ lỗi cho bè lũ bốn
tên về sự tàn phá dữ dội của Cách mạng văn hóa (1966-1976) mà bỏ qua vai
trò của Mao Trạch Đông.
- See more at:
http://nghiencuuquocte.net/2015/06/18/dang-tieu-binh-da-giup-tao-nen-mot-trung-quoc-tham-nhung-nhu-the-nao/#sthash.9yZw8gyl.dpuf
(ĐC sưu tầm trên NET)
Bức tranh sinh động và toàn vẹn về cuộc đấu đá nội bộ của ĐCS Trung Quốc
06/05/2015103,604 lượt xem
Người đứng đầu ĐCSTQ Tập Cận Bình
(trái), cựu Chủ tịch Hồ Cẩm Đào (giữa) và cựu Chủ tịch Giang Trạch Dân
(phải). Vì sao Tập Cận Bình phải tận diệt phe phái Giang Trạch Dân?
(Getty Image)
Hiện nay dư luận thế giới đều
quan tâm đến chiến dịch “đả hổ diệt ruồi” ở Trung Quốc, những con “hổ”
to nhất tưởng chừng như không thể xâm phạm là ông Bạc Hy Lai, Chu Vĩnh
Khang, hay như cựu Phó Chủ tịch nước Tăng Khánh Hồng đều lần lượt ngồi
tù và bị quản thúc nội bộ.
Khi các con “hổ” lớn đều lần lượt vào tù
thì người ta đồn đoán rằng, con “hổ” lớn nhất đang bị rơi vào tầm ngắm
chính là “siêu hổ” Giang Trạch Dân.
Còn “ruồi” thì rất nhiều, hàng ngàn quan
chức lớn nhỏ bị điều tra và ngồi tù. Các quan chức trốn ra nước ngoài
cũng không yên khi cảnh sát Trung Quốc phối hợp với Interpol lên danh sách 100 quan chức trốn ra nước ngoài để truy bắt.
Vậy rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra tại
Trung Quốc? Thực chất của hết thảy những điều đó là gì? Liệu Đảng Cộng
Sản Trung Quốc có thực tâm chống tham nhũng hay không?
Câu trả lời rằng chiến dịch chống tham
nhũng mà ông Tập Cận Bình đang phát động, thực chất là một cuộc đấu giữa
hai phe phái lớn nhất tại Trung Quốc, cụ thể là phe của ông Tập Cận
Bình nhắm vào phe ông Giang Trạch Dân.
1. Vì sao Tập Cận Bình phải tận diệt phe phái Giang Trạch Dân?
Từ trước Đại hội Đảng lần thứ 17 (năm
2007), ông Giang Trạch Dân đã lo tính đến việc tìm người của mình kế vị
ông Hồ Cẩm Đào, và Giang Trạch Dân đã chọn ông Bạc Hy Lai, với mong muốn
đưa Bạc Hy Lai lên làm Phó Thủ Tướng rồi sau sẽ thay Hồ Cẩm Đào.
Tuy nhiên, Thủ tướng Ôn Gia bảo lại
thẳng thừng gạt Bạc Hy Lai, ông đã đưa ra lý do mà không ai có thể phản
đối được, đó là vì ông Bạc Hy Lai đã bị tòa án quốc tế tại Tây Ban Nha truy tố về tội ác diệt chủng đối với Pháp Luân Công,
phải đối mặt với sự dẫn độ nếu đi tới một đất nước có hiệp ước dẫn độ
với Tây Ban Nha. Quyết định này được thực hiện đúng theo nguyên tắc thực
thi pháp lý của thẩm quyền phổ quát, điều cho phép tòa án trong nước
thụ lý tội diệt chủng và tội ác chống lại loài người.
Vì thế ông Bạc Hy Lai không thể ra nước
ngoài được, mà trọng trách của Phó Thủ tướng đòi hỏi phải có công du
nước ngoài. Do vậy Bạc Hy Lai dần bị loại khỏi ứng viên kế nhiệm, hơn
nữa ông Hồ Cẩm Đào lại thích bạn của mình là Lý Khắc Cường lên nắm
quyền.
Những tiết lộ của WikiLeaks cho thấy các
lãnh đạo đã về hưu đều tỏ ra thích ông Tập Cận Bình, người vốn rất thận
trọng trong những việc làm của mình. Vì thế ông Tập Cận Bình đã đột
ngột nổi lên trong Đại hội Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ) lần thứ 17.
Để ngăn ông Tập Cận Bình lên nắm quyền
thay Hồ Cẩm Đào, ông Giang Trạch Dân cùng Tăng Khánh Hồng và những người
thân cận đã lên kế hoạch ép Tập Cận Bình rời bỏ quyền lực giống như
ngày xưa Đặng Tiểu Bình đã ép Hoa Quốc Phong về hưu.
Kế hoạch này được giao cho Bạc Hy Lai và
Chu Vĩnh Khang tiến hành hết sức trôi chảy, thì đúng lúc đó phát sinh
sự kiện làm đảo lộn tất cả, đó là vào ngày 6/2/2012 cánh tay phải của
Bạc Hy Lai là Giám đốc Công an tỉnh Trùng Khánh Vương Lập Quân phải chạy
trốn vào Lãnh sự quán Mỹ ở Thành Đô để bảo toàn mạng sống, ông Bạc Hy
Lai hốt hoảng hạ lệnh đuổi gấp với 70 xe cảnh sát và bọc thép, đây cũng
chính là sự kiện mở đầu cho cuộc đấu đá quyền lực cấp cao nhất của
ĐCSTQ.
Vậy ông Vương Lập Quân đã trao cho Mỹ
tài liệu gì? Đó là một lượng lớn tài liệu cơ mật các loại về nội tình
trong Đảng Cộng sản Trung Quốc.
Ông Vương Lập Quân đã khai báo chi tiết
kế hoạch bí mật của Bạc Hy Lai và Chu Vĩnh Khang nhằm ngăn cản Tập Cận
Bình. Hai người này đã lên một kế hoạch hoàn chỉnh để công kích Tập Cận
Bình, dự tính thực thi sau Tết Nguyên đán 2012. Kế hoạch là thông qua
truyền thông hải ngoại để tung ra các chỉ trích và phê phán ông Tập Cận
Bình, nhằm làm suy yếu quyền lực của Tập Cận Bình, sau đó giúp ông Bạc
Hy Lai tiếp nhận chức Bí thư Ủy ban Chính trị và Tư pháp. Sau khi nắm
được hệ thống cảnh sát vũ trang và công an, Bạc Hy Lai cùng Chu Vĩnh
Khang sẽ thừa cơ cưỡng bức Tập Cận Bình trao quyền.
Trong các tài liệu mà ông Vương Lập Quân
giao Chính phủ Mỹ, không chỉ có tài liệu về sự hủ bại của các quan chức
cấp cao ĐCSTQ, hay tài liệu nội tình về sắp đặt chính biến, mà còn bao
gồm một lượng lớn tài liệu về đàn áp Pháp Luân Công, gồm cả tài liệu mật nội bộ về mổ lấy nội tạng sống học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc.
Ông Giang Trạch Dân để đàn áp Pháp Luân
Công đã sắp xếp tay chân của mình vào các vị trí trọng yếu, ai mà tích
cực đàn áp Pháp Luân Công đều sẽ được tưởng thưởng thăng quan tiến chức.
Vì thế các tay chân của Giang Trạch Dân như Tăng Khánh Hồng, La Cán,
Bạc Hy Lai, Chu Vĩnh Khang đều tích cực đàn áp Pháp Luân Công để thăng
quan tiến chức, kể cả tội ác to lớn nhất trong lịch sử nhân loại là mổ cắp nội tạng người đang sống. Ông Bạc
Hy Lai là mẫu đàn em điển hình của Giang Trạch Dân nhờ tích cực phạm
tội ác đàn áp Pháp Luân Công mà càng được ông Giang Trạch Dân tin tưởng
giao cho các chức vụ ngày càng cao.
Sau đại hội lần thứ 18, ông Tập Cận Bình
lên nắm quyền, ông ta hiểu rằng để thực sự nắm quyền thì phải chặt đứt
sự tháo túng của Giang Trạch Dân. Vì thế ông Tập Cận Bình lên kế hoạch
tận diệt phe cánh của Giang Trạch Dân .
Vậy Giang Trạch Dân có điểm yếu gì? Ông Tập Cận Bình tìm ra 3 điểm yếu của Giang Trạch Dân, mà điểm yếu nào cũng là tử huyệt.
Tham nhũng
Từ khi ông Giang Trạch Dân còn đang nắm
quyền, để có sự trung thành của đàn em, Giang Trạch Dân đã làm lơ tất cả
các tham nhũng của các quan chức, nhưng đổi lại họ phải phục vụ ông ta
thật trung thành.
Vì thế các quan chức tay chân của Giang Trạch Dân đều có chung đặc điểm là tham nhũng.
Giang Trạch Dân xuất thân gia đình Hán gian, bán đất cho Nga
Cha đẻ của ông ta là Giang Thế Tuấn (còn
được biết đến với cái tên Giang Quan Thiên), là một tên Hán gian làm
việc cho người Nhật khi Trung Quốc bị chiếm đóng, đảm nhiệm chức Phó Bộ
trưởng Tuyên truyền kiêm Chủ tịch Ủy ban Xã luận của chính phủ bù nhìn
Uông Tinh Vệ tại Nam Kinh. Ông Giang Trạch Dân cũng từng theo học trường
ĐH Trung ương Nam Kinh được điều hành bởi Nhật Bản. Ông Giang Trạch Dân
cũng bịa ra là được chú của ông ta nhận nuôi, mặc dù người chú kỳ thực
đã qua đời vào thời gian ấy.
Sau khi nắm quyền trong Đảng Cộng sản
Trung Quốc (ĐCSTQ), Giang Trạch Dân đã giấu kín xuất thân Hán gian của
mình, và để có thể leo cao, ông ta bắt đầu ngụy tạo hồ sơ, bịa đặt rằng
mình được người chú là đảng viên cộng sản Giang Thượng Thanh nuôi từ năm
mới 13 tuổi (mặc dù trên thực tế lúc ấy Giang Thượng Thanh đã qua đời).
Vậy là từ một tên Hán gian ông ta đã trở thành “cháu của một liệt sĩ
cách mạng”; thủ đoạn này có lẽ ông ta đã học được từ lớp đào tạo đặc
vụ(?)
Ông Giang Trạch Dân đã tốt nghiệp đại
học vào tuổi 21, vậy ai đã nuôi Giang giữa lúc ông ta 13 tuổi và 21
tuổi? Con gái của Giang Thượng Thanh là bà Giang Trạch Huệ đã từng nói
rằng gia đình họ sống trong cảnh “vô cùng bần cùng và đói khổ” . Nếu là
như vậy, thì ai là người đã trả học phí để Giang Trạch Dân học tập tại
một trường trung học dành cho quý tộc và Trường Đại học Trung ương Nam
Kinh? Ai là người đã chi trả để ông Giang học nghệ thuật và âm nhạc
trong những năm loạn lạc, chiến tranh và lạm phát phi mã ấy? Ai đã cho
ông ta lái một chiếc xe jeep ngay sau khi tốt nghiệp đại học? Nói cách
khác, là ai đây ngoài người bố đẻ đã hậu thuẫn cho ông ta? Liệu ông
Giang Thượng Thanh, người đã qua đời bảy tám năm trước, có thực sự làm
được vậy không?
Khi được đào tạo ở Nga, có thời gian ông
Giang đã chìm đắm trong một vụ bê bối tình ái với một phụ nữ người Nga
và trở thành một điệp viên cho KGB (Ủy ban An ninh Quốc gia), khi có
quyền lực, ông Giang Trạch Dân cũng bán rẻ một phần đất ở phương bắc cho
Nga.
Đàn áp Pháp Luân Công
Từ năm 1992 Pháp Luân Công bắt đầu được
phổ truyền tại Trung Quốc, đây là môn khí công với 5 bài công pháp (rèn
luyện thân thể), và sống theo nguyên lý Chân Thiện Nhẫn (tu luyện tâm
tính) được dân chúng theo tập rất đông, đến năm 1999 ước tính có đến 100
triệu người theo tập.
Ông Giang Trạch Dân vốn là người đã quen
nghe người khác ca ngợi bản thân mình. Nhưng thời điểm đó, đi đâu ông
ta cũng đều nghe nói về sự tốt đẹp do tập Pháp Luân Công. Đọc báo hay
nghe tin đều thấy nhiều tấm gương người tốt việc tốt là các học viên
Pháp Luân Công. Điều này khiến sự đố kỵ của ông ta dâng cao.
Ông Giang Trạch Dân cảm thấy tầm ảnh
hưởng của ông ta đối với người dân Trung Quốc càng ngày càng giảm dần,
trong khi ảnh hưởng của Pháp Luân Công đối với sức khỏe người dân ngày
càng tăng cao.
Ngày 20/7/1999 theo lệnh của Giang Trạch
Dân tất cả các phương tiện phát thanh truyền hình báo chí đang ca ngợi
Pháp Luân Công bỗng quay ngược trở lại vu khống đả kích môn tập này để
dọn đường cho cuộc đàn áp.
Đến nay sau 16 năm đàn áp, Pháp Luân Công không những không bị tiêu diệt mà còn được phổ biến khắp 114 nước trên thế giới.
Trong khi đó ông Giang Trạch Dân cùng
các tay chân khác như La Cán, Bạc Hy Lai, Giả Khánh Lâm bị tòa án quốc
tế ở Tây Ban Nha truy tố về tội diệt chủng đối với Pháp Luân Công.
Với 3 tử huyệt này của Giang Trạch Dân thì ông Tập Cận Bình chọn đánh vào tử huyệt nào?
Việc Giang Trạch Dân xuất thân từ gia đình Hán gian có thể xem là con át chủ bài sẽ được dùng trong tình huống cần thiết.
Việc đàn áp Pháp Luân Công là một việc
quá lớn, và ảnh hưởng mạnh đến từng người dân, nếu công khai việc này,
thì uy tín của ĐCSTQ sẽ bị mất hết, vì một Đảng để một cá nhân thao túng
là không thể. Việc công khai này sẽ kéo theo nguy cơ cả ĐCSTQ cũng bị
sụp đổ theo, vì thế Tập Cận Bình không dám chọn cách này.
Cuối cùng chỉ còn việc chống tham nhũng
là tốt nhất, vì tay chân của ông Giang Trạch Dân ai cũng tham nhũng cả,
chống tham nhũng cũng chính là tiêu diệt phe cánh của Giang Trạch Dân.
Đồng thời việc chống tham nhũng cũng dễ dàng được người dân ủng hộ.
Sau này sự thật về đàn áp Pháp Luân Công
nếu dân chúng có biết được, thì ông Tập Cận Bình cũng xem như là có
công vì đã đứng ra tiêu diệt phe cánh Giang Trạch Dân, nhất cử lưỡng
tiện.
2. Diễn biến cuộc chiến
Sau khi Tập Cận Bình tuyên bố chống tham
nhũng đến cùng, phe cánh Giang Trạch Dân từ “hổ” đến “ruồi” lần lượt
vào tù. Ông Bạc Hy Lai, Chu Vĩnh Khang, đến Cựu Phó Chủ tịch nước là
Tăng Khánh Hồng lần lượt ngã ngựa vào tù, hay quản thúc nội bộ.
Còn “ruồi” bị bắt nhiều không kể xiết, số lượng quan chức tự tử và chết bất thường xảy
ra liên tục khiến dân chúng xôn xao. Chỉ tính riêng trong năm 2013 hơn
6.500 quan chức Trung Quốc biến mất không dấu vết, hơn 8.000 quan chức
đã ra nước ngoài, và khoảng 1.250 người đã tự sát.
Ở Trung Quốc cũng xuất hiện một căn bệnh mới, đó là bệnh trầm cảm của các quan chức.
Khi đoàn thanh tra đến địa phương nào,
các quan chức nơi đấy đều hoảng hốt. Điển hình là ở thành phố Thượng
Hải, khi đoàn thanh tra đến đây, lập tức doanh số bán hàng điện thoại di
động có mã hóa tăng cao kỷ lục và phải huy động thêm hàng từ nơi khác
về để bán.
Các đơn đặt hàng điện thoại được mã hóa
chủ yếu là từ các cơ quan chính phủ của thành phố Thượng Hải, Ủy ban
Thành phố Thượng Hải, Hội đồng nhân dân thành phố Thượng Hải, và Hội
nghị Hiệp thương Chính trị Thượng Hải.
3. Giang Trạch Dân phản công
Có rất nhiều các vụ khủng bố đẫm máu
xuất hiện tại Trung Quốc như vụ đánh bom tại chợ sáng ở Urumqi Tân Cương
năm 2014, vụ tấn công khủng bố bạo lực tại Ga tàu Côn Minh, nhiều cuộc
khủng bố đều do tập đoàn Giang Trạch Dân dàn dựng, mưu toán dùng máu
của dân chúng để khiến xã hội bất ổn, từ đó lấy lý do để lật đổ Tập Cận
Bình.
Sau cuộc khủng bố tại nhà ga Côn Minh,
có 22 tỉnh, 5 khu tự trị, 4 thành phố trực thuộc đã triển khai các bài
tập phòng ngừa bạo động và chống khủng bố.
Đặc biệt ở Bắc Kinh trong nửa tháng có 3 đợt tập chống khủng bố quy mô lớn.
Theo Nhật báo Thanh niên Bắc Kinh, trong
chiến dịch chống khủng bố, chính quyền Bắc Kinh đã triển khai 100.000
“cán bộ thông tin” và 850.000 “tình nguyện viên bảo vệ” để kiểm tra
thành phố và giám sát các vùng lân cận, bắt đầu từ ngày 30 tháng 5 năm
2014.
Vào tháng 5/2014 trong tình trạng lo
lắng bị khủng bố, các quan chức an ninh tại Liêu Ninh thông báo rằng
cảnh sát sẽ thắt chặt kiểm soát việc mua diêm, bật lửa dễ cháy, xăng
dầu, pháo hoa và các sản phẩm gây nổ khác. Hơn thế nữa, bất cứ ai mua
những mặt hàng đó phải đăng ký bằng tên thật của họ.
Đến nay cuộc đấu đá nội bộ ĐCS Trung
Quốc đang tiếp diễn, kết cục của cuộc đấu đá này sẽ thế nào, phe nào sẽ
chiến thắng và giành quyền lực?
Dù kết cục có thế nào đi nữa, thì người
cất tiếng nói sau cùng không phải là Tập Cận Bình hay Giang Trạch Dân,
mà chính là người dân Trung Quốc. Khi người dân biết được sự thật và cất
tiếng nói của mình thì đó sẽ là thảm họa dành cho ĐCS Trung Quốc.
Nếu được yêu cầu kể tên một nữ
điệp viên, có lẽ hầu hết mọi người sẽ nhắc tới Mata Hari nổi tiếng trong
Chiến tranh thế giới thứ nhất.
Kỳ 1: Nữ điệp viên vũ công xinh đẹp Mata Hari
Trong khi phụ nữ không được phép tham
gia chiến tranh một cách chính thức ở tất cả các quốc gia thì một sự
thực là họ đều có những đóng góp không hề nhỏ trong các cuộc chiến từ cổ
đại đến nay. Những điệp viên thì không quan trọng giới tính và thực tế
là khi phụ nữ trở thành các điệp viên thì họ ít bị nghi ngờ và phát huy
lợi thế nhiều hơn. Có vô số những tài liệu phong phú về hệ thống những
điệp viên và công việc tình báo trong hai cuộc chiến tranh thế giới.
Trong đó sự xuất hiện của những nữ gián điệp luôn tạo ra những tình
huống thú vị.
Nếu được yêu cầu kể tên một nữ điệp
viên, có lẽ hầu hết mọi người sẽ nhắc tới Mata Hari nổi tiếng trong
Chiến tranh thế giới thứ nhất.
Tên thật của cô là Margaretha Zelle
Geertruida Mc Leod, sinh ra ở Hà Lan nhưng cô được biết đến như một vũ
công kỳ lạ ở Ấn Độ. Trong khi có rất ít nghi ngờ về cuộc sống của Mata
Hari là một phụ nữ thoát y và một gái điếm hay thực sự là một nữ gián
điệp. Nếu một cô gái nổi tiếng như cô là gián điệp thì thực sự khá là
lạc lõng nhưng cuối cùng cô đã bị bắt gặp cung cấp thông tin cho nước
Pháp.
Được biết đến là một vũ công thành công
nhưng đến năm 1910 khi sự thành công của cô bị các vũ công bắt chước thì
các nhà phê bình đã đánh giá rằng hình thức nghệ thuật mà cô đang trình
diễn là rẻ tiền và thiếu chuyên nghiệp. Sự nghiệp của Mata Hari ngày
càng giảm sút sau năm 1912. Tuy nhiên trong thời gian này, cô dường như
trở thành một gái điếm cao cấp, cô được biết đến nhiều hơn với sự khêu
gợi của mình. Cô có mối quan hệ với các quan chức quân đội cao cấp,
chính trị gia và những người khác ở những vị trí có ảnh hưởng đến nhiều
nước.
Các mối quan hệ với những người đàn ông
khiến cô phải thường xuyên qua biên giới quốc tế. Cô được xem như một
người phụ nữ có quyến rũ nguy hiểm và có các mối quan hệ bừa bãi.
Trong chiến tranh thế giới thứ nhất, Hà
Lan là nước trung lập, chính vì vậy mà cô có thể vượt biên sang các nước
khác một cách tự do. Năm 1916, cô đi du lịch bằng tàu hơi nước đến Tây
Ban Nha, bị bắt và bị thẩm vấn bởi trợ lý Ủy viên phụ trách gián điệp
tại New Scotland Yard. Cuối cùng Mata Hari đã được nhận hoạt động tình
báo cho Pháp.
Ngày 13 tháng 2 năm 1917, Mata Hari đã
bị bắt trong phòng khách sạn Elysee Palace trên đại lộ Champs Elysees ở
Paris. Cô bị xét xử vào ngày 24 tháng 7 và bị cáo buộc làm gián điệp cho
Đức, hậu quả là gây ra cái chết của ít nhất 50.000 binh sĩ.
Mặc dù tình báo Pháp và Anh nghi ngờ cô
làm gián điệp cho Đức nhưng lại không có bằng chứng rõ ràng. Người ta
cho rằng đã tìm thấy một loại mực bí mật trong phòng của cô mà buộc tội.
Tuy nhiên cô nói đấy là một loại phấn trang điểm của mình. Cô đã nhiều
lần viết thư cho lãnh sự Hà Lan tại Paris tuyên bố mình vô tội.
Những tài liệu của Đức năm 1970 đã chứng
minh rằng Mata Hari thực sự là gián điệp của Đức. Vào mùa thu năm 1915,
cô đã phục vụ cho Đức. Theo lệnh cô đã được hướng dẫn về nhiệm vụ của
mình bởi Roepell trong suốt kỳ nghỉ của mình ở Cologne. Những báo cáo
gửi đến đại sứ quán Đức cũng có mã số tên cô H-21.
Trong tháng 12 năm 1916, người Pháp đã
nghi ngờ cô là điệp viên hai mang cho cả Đức và Pháp. Hai tuần sau khi
Mata Hari rời Paris đến Madrid, các điệp viên điều tra cô và kết luận cô
chính là gián điệp cho Đức. Cô bị xử bắn vào ngày 15 tháng 10 năm 1917.
Cơ thể của Mata Hari đã không được bất
cứ thành viên nào trong gia đình nhận và thi thể cô đã được sử dụng cho
nghiên cứu y học. Đầu cô được ướp và lưu giữ tại bảo tàng Anatomy ở
Paris nhưng đến năm 2000, các nhà sưu tập phát hiện ra rằng nó đã biến
mất không lời giải thích.
Như vậy, Mata Hari vừa là một vũ nữ tài
ba, vừa là một trong những siêu nữ gián điệp hoạt động tình báo trong
thời kì chiến tranh lạnh. Tuy bị xử bắn nhưng cô để lại một hình ấn
tượng vô cùng sâu đậm trong giới nghệ sĩ cũng như tình báo.
Những nữ điệp viên xinh đẹp nổi tiếng thế giới (Kỳ 2)
20:34 ngày 13/03/2015
Thông minh, xinh đẹp... ít ai
ngờ rằng y tá Edith Cavell lại là điệp viên giúp đỡ hàng trăm binh lính
trốn khỏi sự truy lùng của quân Đức trong thế chiến thứ nhất.
Kỳ 2: Nữ y tá điệp viên Edith Cavell
Một trong những điệp viên nổi tiếng từ
Thế chiến thứ nhất, Edith Cavell, sinh ra ở Anh và là một y tá giỏi. Cô
làm việc tại một trường điều dưỡng ở Bỉ khi chiến tranh nổ ra. Mặc dù bề
ngoài không giống như những điệp viên như ta thường nghĩ nhưng cô đã bí
mật giúp đỡ những chiến binh từ Anh, Pháp và Bỉ thoát khỏi người Đức.
Trong chiến tranh thế giới thứ nhất, cô
đã che chở cho các binh sĩ Anh và chuyển họ ra khỏi vùng bị chiếm là Hà
Lan. Họ đã được cung cấp những giấy tờ giả của hoàng tử Reginnald de
Croy tại lâu đai của ông Bellignies gần Mons. Từ đó, họ được chỉ dẫn để
thoát khỏi cuộc chiến từ nhà Cavell. Điều này đã vi phạm luật của quân
đội Đức, chính quyền Đức ngày càng nghi ngờ về hành động của y tá này.
Cuối cùng Edith Cavell bị bắt ngày 3
tháng 8 năm 1915 và bị buộc tối chứa chấp lính Đồng Minh. Cô đã bị
Gaston Quien phản bội, người mà sau này bị tòa án Pháp kết tội. Trong
thời gian biệt giam 2 năm và 10 tuần, cô đã thừa nhận giúp đỡ 60 lính
Anh, 15 lính Pháp và khoảng 100 người Pháp, Bỉ qua biên giới và che chở ở
nhà mình. Cô đã ký nhận tội vào một phiên tòa.
Mặc dù Cavell nên được ân xá vì sự trung
thực của mình nhưng tướng von Sauberzweing, thống đốc quân sự Bỉ đã ra
lệnh rằng “vì lợi ích Nhà nước” nên thi hành án tử hình Cavell ngay lập
tức. Cô được một luật sư Bỉ Sadi Kirschen bảo vệ nhưng cuối cùng vẫn bị
tử hình.
Đêm trước khi bị xử tử, cô đã nói với
Đức cha Stirling Gahan rằng: “Lòng yêu nước là không đủ. Tôi không có
hận thù cay đắng với bất cứ ai”. Những lời này được gi trên bức tượng
cảu cô ở phố Martin Place, gần quảng trường Trafalgar, London.
Đã có một cuộc tranh cãi về việc áp dụng
quân luật của Đức để tử hình Cavell. Án tử hình liên quan đến hành vi
phạm tội không được công cố chính thức cho đến khi một vài giờ cô qua
đời.
Sau cái chết của nữ điệp viên Cavell, có
vô số những bài báo, áp phích, tờ rơi và sách công khai đăng những hình
ảnh và câu chuyện của cô. Cô đã trở thành một nhân vật mang tính biểu
tượng tuyên truyền cho quân đội Anh. Hình ảnh của cô đã giúp tăng tình
cảm thuận lợi đối với các nước đồng minh của Hoa Kỳ. Cavell đã trở thành
một biểu tượng cho giới tính, nghề nghiệp, phẩm chất anh hùng đối mặt
trước những hành động man rợ và đồi bại về đạo đức của Đức.
Một đài tưởng niệm của cô được xây dựng
bên ngoài nhà thời Norwich. Bức tượng bằng đá cẩm thạch có hình Edith
Cavell trong bộ đồng phục y tá được dựng bằng cột đá Granit lớn. Hài cốt
của cô được đem trở về Anh sau chiến tranh. 2015 để kỉ niệm 100 năm của
cô, nhà thờ Norwich đã được trao một khoản tiền lên đến 50,000 bảng Anh
để khôi phục lại mộ Cavell.
Những nữ điệp viên nổi tiếng thế giới (Kỳ 3)
22:54 ngày 20/03/2015
Thông minh, gan dạ và nhanh nhẹn, Nancy Wake với mật danh "Chuột Bạch" đã vô số lần thoát khỏi tay vuốt của tình báo Gestapo...
Kỳ 3: Nancy Wake – kẻ thù không đội trời chung của Đức Quốc Xã
Nancy Wake – nữ điệp viên từng được tặng
thưởng nhiều huân chương nhất thế giới trong chiến tranh thế giới thứ
2. Cuộc đời nữ điệp viên đã trở thành một câu chuyện trong lịch sử tình
báo thế giới.
Sinh năm 1912 tại New Zealand, Nancy trở
thành bảo mẫu chỉ mới 16 tuổi. Kế thừa tài sản 200 bảng Anh của người
dì, cô đã sang Châu Âu để sinh sống.
Thời gian đầu cô trở thành phóng viên
báo Daily Mirror, có dịp đến nhiều quốc gia và chứng kiến sự bành trướng
của chế độ Đức Quốc Xã. Cô là người đi tiên phong trong cuộc chiến bài
xích chống lại người Do Thái.
Năm 1935, khi gặp nhà công nghiệp Pháp
giàu có Henri Ficca, hai người nảy sinh tình cảm. Bốn năm sau họ tổ chức
đám cưới. Song khi Hitler bắt đầu tấn công nước Pháp, Nancy đã bắt đầu
cuộc hành trình của mình tới những vùng quân Đức chiếm đóng để cứu sống
những tù binh và phi công chiến tranh bị Đức Quốc Xã bắt. Nancy đã dùng
tiền của mình để mua xe cứu thương chuyên chở tù binh, thu mua lương
thực và vũ khí. Đức cũng bắt đầu để ý đến hành động của cô và chú ý theo
dõi. Tuy nhiên bằng sự dũng cảm, gan dạ và thông minh, nhiều lần Nancy
đã thoát khỏi những mật vụ Gestapo.
Đầu năm 1943, cô lui vào hoạt động bí
mật, bị Gestapo truy nã với số tiền thưởng lên đến 5 triệu Frang và được
đặt biệt danh “Chuột Bạch”. Nhận thấy tình hình ở Pháp quá bất lợi,
Nancy quyết định vượt biên sang Tây Ban Nha, rồi tới Anh. Chồng bà cũng
hối thúc: “Em phải đi nhanh, càng sớm càng tốt”. Nancy vẫn nhớ câu cuối
cùng bà nói với chồng: “Chẳng bao lâu nữa, em sẽ lại về với anh”. Nhưng
Nancy không bao giờ có thể gặp lại chồng nữa. Vì khoảng một năm sau khi
Nancy trốn đi, Gestapo đã tới bắt chồng bà. Dù bị tra tấn dã man, nhưng
Henri quyết không khai nơi lẩn trốn của vợ, cuối cùng bị Gestapo đem đi
xử tử.
Tại Luân Đôn, Nancy gia nhập Cục Hành
động Đặc biệt (SOE), tiếp tục sự nghiệp chống phát xít. Khi đó SOE có
tổng cộng hơn 500 thành viên, Nancy là một trong số 39 nữ điệp viên ít
ỏi của SOE. Sau khi được huấn luyện nghiệp vụ chuyên môn, gồm các thủ
đoạn ám sát, sử dụng điện đài, đặt thuốc nổ đánh phá những cơ sở hạ tầng
quan trọng…, Nancy được đưa về Pháp.
Tháng 4/1944, Nancy và một cộng sự khác
có mặt ở tỉnh Auvergne thuộc miền trung nước Pháp, phụ trách việc chiêu
mộ, tổ chức lực lượng kháng chiến ngầm và xây dựng kho vũ khí bí mật
cũng như sự hoạt động của đường dây liên lạc vô tuyến điện giữa người
chỉ huy lực lượng kháng chiến Pháp ở Auvergne, Đại úy Henri Tardivat,
với Luân Đôn. Dưới sự lãnh đạo của Nancy, lực lượng kháng chiến của Pháp
ở Auvergne từ 3.000 quân đã phát triển lên trên 7.000 quân, tạo ra sức
ép mạnh mẽ đối với quân Đức. Đồng thời, các kháng chiến quân Pháp ở
Auvergne đã tấn công mạnh mẽ vào quân Đức, mục đích là làm tiêu hao binh
lực, vũ khí trang bị, giảm sức kháng cự của quân Đức trước khi quân
Đồng minh đổ bộ lên Normandie.
Khi chiến tranh kết thúc, Nancy Wake
quay về Anh và tiếp tục làm việc tại bộ phận hải ngoại của SOE cho đến
ngày tổ chức tình báo đặc biệt này giải thể. Năm 1948, bà được bổ nhiệm
làm chỉ huy bộ phận phản gián của Cơ quan Tình báo Quốc phòng Anh.
Năm 1962, sau khi tái hôn với John
Forward, một sĩ quan quân đội Anh bị Đức Quốc xã bắt giữ làm tù binh,
Nancy Wake thôi làm ngành tình báo và cùng chồng quay về Australia sinh
sống. Đến năm 1968, bà được bầu làm thị trưởng thành
phố cảng PortMacquarie của bang New South Wales.
Nancy Wake, nữ điệp viên xinh đẹp tài
giỏi này đã trở thành nguyên mẫu cho cuốn sách với nhan đề “Nancy Wake:
Nữ điệp viên mang mật danh chuột Bạch” nổi tiếng ở Australia. Nancy đã
được chính phủ Australia tặng thưởng nhiều huân chương cao quý cho cuộc
đời hoạt động tình báo gian khổ, nguy hiểm nhưng đầy vinh quang của
mình.
(Genk.vn) - “Ở Mỹ hoặc phương Tây, thỉnh
thoảng các ông kêu gọi đàn ông “đứng lên” vì tổ quốc. Ở Nga chỉ có chút
khác biệt, chúng tôi bảo các cô gái hãy “nằm xuống” – một viên tướng KGB
về hưu nói.
Môn “khoa học” không được thừa nhận
Hai quốc gia được cho là áp dụng “mỹ nhân kế” trong tình báo nhiều nhất
là Nga và Trung Quốc. Cơ quan tình báo Liên Xô KGB dùng tiếng lóng “chim
én” để chỉ phụ nữ và “quạ đen” để chỉ đàn ông được huấn luyện quyến rũ
các mục tiêu có thông tin quan trọng.
Không bình luận về chuyện các điệp viên của mình có dùng sex để đổi
thông tin không, nhưng một vài quan chức CIA nói “thỉnh thoảng” nó vẫn
xảy ra, và tuy “bẫy mật” không phải là cách tốt nhất để chiêu dụ quan
chức nước ngoài nhưng đôi khi “nó giải quyết được một số vấn đề ngắn
hạn”.
Oleg Kalugin, tướng KGB đã về hưu, một lần được hỏi tại sao nhiều điệp
viên Nga sử dụng sex trong công việc như vậy, đã trả lời đơn giản: “Ở Mỹ
và phương Tây, các ông kêu gọi đàn ông “đứng lên” vì tổ quốc. Ở Nga có
chút khác biệt, chúng tôi kêu gọi các cô gái hãy “nằm xuống””.
KGB vốn tin rằng người Mỹ là những kẻ cuồng sex theo chủ nghĩa vật chất,
vì thế các điệp viên của họ sẽ dễ dàng bị sắc đẹp đưa vào tròng. Không
chỉ dùng tình dục cho các nhiệm vụ tức thời, KGB còn xem đó như một
phương án dự phòng, nếu một viên chức Mỹ nào đó trở nên quan trọng trong
tương lai, họ đã có đủ phương tiện để “thu phục” anh ta.
CIA thì ngược lại,
họ rất hạn chế sử dụng chiêu này với các đối thủ nước ngoài. “Thu dụng
một cách cưỡng ép thường không có hiệu quả. Chúng tôi thấy tiền và sự tự
do vẫn hấp dẫn hơn”, theo lời một cựu điệp viên. Nếu tình cờ CIA biết
một điệp viên Xô Viết nào đó có cô bạn gái, họ sẽ thử chiêu dụ cô gái đó
như một cầu nối. Một khi đã nắm thóp được anh ta, họ sẽ tìm cách biến
anh chàng thành gián điệp cho mình. Mật ngọt chết ruồi
Năm 1955, John Vassall, một viên thư ký đồng tính làm việc cho Cố vấn
hải quân của Đại sứ quán Anh tại Matxcơva bị một nhóm “quạ đen” của KGB
đưa vào tròng. Sau khi tham gia một bữa tiệc trác táng, John được cho
xem những tấm hình của chính mình trong tình trạng không thể tệ hơn.
Liên tiếp tám năm sau đó, anh ta buộc phải làm gián điệp cho Nga.
“Mới xem được 3 tấm hình tôi đã không chịu nổi nữa. Chúng làm tôi phát
bệnh. Thì tôi chứ ai, bị chộp trong lúc đang vui sướng …với nhiều gã đàn
ông”, báo Telegragh trích dẫn những dòng hồi tưởng của anh chàng không
may mắn.
Cùng khoảng thời gian đó, Bộ phận tình báo hải ngoại của Stasi (Cục an
ninh quốc gia Đông Đức) cũng tung ra hàng loạt các “điệp viên Romeo” để
quyến rũ các nữ thư ký làm việc cho chính phủ Tây Đức. Khoảng 40 phụ nữ
đã bị kết án vì đã tuồn bí mật cho người tình của mình, không hề nhận ra
họ là gián điệp nước ngoài.
“Khi bắt đầu, tôi còn không có khái niệm gì về kết quả nó sẽ mang lại”,
Markus “Mischa” Wolf, một trưởng bộ phận gián điệp Stasi, sau đó nói.
Điều thú vị là, Markus tin rằng bí mật sẽ được tuôn ra nhiều hơn nếu đó
là tình yêu thật sự thay vì chỉ là “tình một đêm”. Một thư ký Tây Đức
thậm chí đã tổ chức hôn lễ với người tình của mình trong một đám cưới
giả dàn xếp bởi Stasi. Vấn đề trở nên nghiêm trọng đến nỗi giới chức
NATO phải ra lệnh treo những tấm poster lên tường trong các văn phòng
nhắc nhở các cô gái phải “đóng kín trái tim” mình lại.
Gần hơn, tháng 7 năm 2009, một nhân viên ngoại giao của Anh, James
Hudson, bị dính vào vụ rùm beng liên quan đến gái mại dâm và buộc phải
từ chức. Một đoạn video dài hơn bốn phút ghi cảnh Hudson đang vui vẻ
cùng hai cô gái trong một khách sạn thành phố Ekaterinburg bị phát tán
khiến London bẽ mặt. Có dư luận cho rằng chính cơ quan FSB (tiền thân là
KGB) đã gài bẫy vị quan chức Anh.
Một trường hợp khác, trong phái đoàn thương mại của Anh đến thăm Trung
Quốc năm 2009, một phụ tá cao cấp của Thủ tướng Gordon Brown đã qua đêm
với một phụ nữ Trung Quốc quyến rũ tại Thượng Hải. Sáng hôm sau, ông ta
hớt hải báo cáo chiếc điện thoại BlackBerry do chính phủ cấp đã “không
cánh mà bay”.
“Một cuộc chuyện trò trên băng ghế đá công viên bỗng nhiên không phải là
ý kiến tệ nếu biết rằng một cuộc điện thoại, dù được mã hóa, có để dễ
dàng bị GCHQ (một cơ quan tình báo Anh) nghe lén và được giải mã bởi một
chuyên gia khai thác dữ liệu của NSA ở Utah ngay sau đó”, Telegragh dẫn
lời một nguồn tin trong ngành.
Nhà báo Nga Inna Svechenovskaya, tác giả của quyển sách “Sex và tình báo
Xô Viết” từng nhiều năm đi cóp nhặt những câu chuyện và sự thật đằng
sau hoạt động nhạy cảm này của cơ quan tình báo các nước khối Liên Xô.
Bà nhận xét rằng không ai hoàn thiện “bẫy mật” thành một nghệ thuật như
người Nga nhưng chính họ cũng thừa nhận rằng đó là một thứ vũ khí nguy
hiểm – một con dao hai lưỡi. Không hiếm trường hợp điệp viên nảy sinh
tình cảm thực sự với “mục tiêu” của mình, và cơ quan tình báo không còn
kiểm soát được họ nữa.
Svechenovskaya có nhắc đến trường hợp hy hữu xảy ra với ông cựu Tổng
thống Indonesia Ahmed Sukarno. Vì muốn tìm kiếm ảnh hưởng tại Châu Á,
KGB gửi một nhóm các cô gái trẻ đẹp tiếp cận vị nguyên thủ vốn nổi tiếng
háo sắc này. Họ làm quen với mục tiêu trên chuyến bay của ông này đến
Matxcơva dưới vỏ bọc tiếp viên hàng không. Màn làm tình tập thể tiếp
theo diễn ra trong một khách sạn ở Matxcơva bị ghi hình toàn bộ bằng
camera bí mật.
Ngày hôm sau, KGB mời Sukarno đến rạp chiếu phim và cho ông ta xem cuốn
băng hình. Trái ngược với phản ứng hoảng sợ mà họ mong đợi, Sukarno cho
rằng đó chính là món quà bất ngờ những người bạn Liên Xô tặng và hỏi các
nhân viên đang há hốc mồm vì kinh ngạc xem còn bản copy nào không để
ông mang về nước làm quà.
TT - Ấy là mối tình của nhà tình
báo Trịnh Hoài Châu và bác sĩ Đỗ Thị Nga. Suốt 14 năm xa cách, ông hoạt
động tình báo giữa lòng địch, bà vào chiến khu làm y tá trong quân y
miền Đông, không một dòng tin về nhau.
Bữa cơm tối của gia đình ông Trịnh Hoài Châu và bà Đỗ Thị Nga - Ảnh: T.T.D.
Thế nhưng sợi dây tình cảm luôn vượt qua không gian,
thời gian gắn kết hai người để tới ngày hòa bình họ gặp lại nhau và
thành chồng thành vợ.
Tình đầu ngày xuống đường
Dáng vóc nhỏ nhắn, đôi mắt tinh anh ngời sáng trên
khuôn mặt phúc hậu cùng nụ cười rất tươi, dù mái tóc đã bạc trắng nhưng
trông nhà tình báo Năm Nhỏ trẻ hơn nhiều so với cái tuổi 75 của ông.
Ngồi trước ông khó ai có thể hình dung được trong con người ấy lại chứa
đựng lòng quả cảm, tính mưu trí và một bản lĩnh lớn lao để hoạt động
tình báo giữa lòng địch suốt những năm tháng chống Pháp và cuộc chiến
chống Mỹ sau này.
"Khi hẹn ước, chia tay đi làm cách mạng lúc đó
chúng tôi mới ở tuổi mười tám đôi mươi. Khi gặp lại, người đã hơn 30 kẻ ở
tuổi 40. Sau ngày cưới vợ chồng tôi quý từng giờ từng ngày bên nhau nên
chẳng khi nào to tiếng với nhau..."
Vợ chồng ông bà
TRỊNH HOÀI CHÂU
Nhà
tình báo Năm Nhỏ thủng thẳng kể ngày ấy hòa cùng phong trào đấu tranh
của học sinh Sài Gòn, ông cũng xuống đường biểu tình để chống lại sự cai
trị của thực dân Pháp. Trong những ngày tháng sục sôi bãi khóa, xuống
đường, đấu tranh ấy chàng thanh niên Châu gặp được người “đồng chí” Đỗ
Thị Nga. Tình đầu chớm nở trong cùng “tổ chức”, ngay trong những ngày
xuống đường đấu tranh giữa hai người.
Trong quyển lưu bút tuổi học trò Trịnh Hoài Châu ý nhị
viết hai câu thơ ở trang cuối: Trên mặt đất mọc trăm nghìn chiếc lá, Ai
tìm chi một chiếc rụng trong yên rồi đưa quyển lưu bút cho “đồng chí” Đỗ
Thị Nga. “Khi nhận lại cuốn lưu bút, tôi tràn ngập cảm xúc. Một đêm mất
ngủ vẩn vơ suy nghĩ, trước mắt tôi là hai câu thơ mới của Nga Ta một
bóng nhòa bên muôn vạn bóng, Mất không vang như lá chết im lìm viết ngay
dưới hai câu thơ cũ của tôi tạo thành một bài thơ gợi bao điều suy
nghĩ. Và cũng chính bài thơ này là kim chỉ nam trong suốt quá trình hoạt
động tình báo của tôi”, nhà tình báo Năm Nhỏ cười, nhớ lại.
Sau “điệp vụ” lưu bút ấy cả một khoảng thời gian dài
hai người không gặp lại vì vụ “bể bạc tổ chức” học sinh đấu tranh Trường
Gia Long. Dường như không chịu nổi nỗi nhớ nhung, Trịnh Hoài Châu tìm
đến trường mới của Nga học để gặp và thăm dò tình cảm thật của bạn. Ông
Châu bộc bạch: “Chúng tôi có tình cảm với nhau. Và lúc đó tôi đã trình
bày ý định thoát ly của mình với người yêu”.
Thế nhưng do tổ chức sắp xếp, Trịnh Hoài Châu không
thoát ly vào chiến khu mà chuẩn bị cho quá trình hoạt động tình báo
trong bóng tối ngay trong lòng Sài Gòn sau này. Ấy cũng là lúc Trịnh
Hoài Châu không còn được gặp lại người yêu Đỗ Thị Nga bởi hoạt động tình
báo đơn tuyến giữa Sài Gòn của ông cần giữ bí mật tuyệt đối. Lúc này cô
học sinh Đỗ Thị Nga ngày nào cũng trở thành một chiến sĩ cách mạng
trong chiến khu tại miền Đông Nam bộ hoạt động trong ngành quân y.
Tình cuối ngày thống nhất
Khi Ngô Đình Diệm lên nắm quyền thủ tướng, qua giới
thiệu của nhiều tổ chức thân tín, nhà tình báo Năm Nhỏ thâm nhập sâu vào
hàng ngũ của địch. Đây cũng là thời kỳ nhà tình báo Năm Nhỏ thật sự
bước vào cuộc chiến tình báo - thu thập tin tức đưa ra chiến khu. Ông
cũng tham gia và tiếp cận thông tin trực tiếp từ chiến dịch “Bình Định” -
chiến dịch dồn dân vào các ấp chiến lược để tách nguồn viện trợ, bao
bọc của nhân dân đối với các chiến sĩ cách mạng. Nhiều thông tin của
chiến dịch “Bình Định” của địch đã được chiến sĩ tình báo Năm Nhỏ chuyển
về căn cứ.
Vợ chồng nhà tình báo Trịnh Hoài Châu cùng với một số
khách mời khác đã tham gia chương trình giao lưu “Những mối tình không
thể chia ly” do Bảo tàng Phụ nữ Nam bộ tổ chức hôm 29-7.
Trong
lòng địch, để che đậy tai mắt, ông Châu đôi khi phải trân mình cùng
những cuộc ăn chơi của những người lính phía bên kia. Thế nhưng không
đánh mất mình bởi hình bóng của người yêu Đỗ Thị Nga luôn trong lòng
ông. “Tôi chết sững, mấy tháng mất ăn mất ngủ khi nghe tin người yêu Đỗ
Thị Nga đã chết trong một trận càn của địch năm 1973. Tôi lục lại mọi
nguồn thông tin tình báo của CIA, thông tin từ các “quan thầy”, giới
chức Mỹ và trong lòng nhen nhóm một niềm tin người yêu chưa thể chết. Và
niềm tin ấy ngày càng lớn lên trong lòng tôi”, ông Châu nhớ lại thời
điểm nghe tin bà Nga đã chết.
Tương tự, nghe tin người yêu Trịnh Hoài Châu bị địch
phát hiện, bắt và giam vào nhà lao Chí Hòa năm 1968, sau đó bị đưa ra
pháp trường cát xử tử, bà Nga như muốn ngã gục. “Thế nhưng ngay sau đó
linh tính mách bảo cho tôi rằng anh ấy vẫn còn sống”, bác sĩ Nga nhớ
lại.
Trong những ngày bị giam ở nhà lao Chí Hòa chờ ngày ra
pháp trường ông nhớ nhất điều gì? - chúng tôi hỏi, nhà tình báo Trịnh
Hoài Châu trầm tư: “Tôi nhớ mẹ, nhớ các đồng chí, nhớ người yêu, nhớ
những lời dạy của thủ trưởng, những anh em cùng trong tổ chức. Và tôi
nhớ những trận đòn tra tấn. Từ năm 1968-1971 tôi trải qua không biết bao
nhiêu đòn tra tấn. Quyết không khai báo, tôi cắn răng chịu đòn đến nỗi
khi ra khỏi tù răng tôi đã mòn hết hoặc gãy ngang chân”...
Sau khi ra khỏi trại cải tạo, do bị bại lộ, ông Châu
được tổ chức đưa vào khu R (Trung ương Cục miền Nam). Lúc này bà Đỗ Thị
Nga cũng đang làm y tá quân y tại đây. “Thế nhưng mãi đến đầu tháng
4-1975 chúng tôi mới gặp lại nhau”, bác sĩ Nga nhớ lại. Ông Trịnh Hoài
Châu tủm tỉm cười kể lại bữa đó thông qua một người dì của bà Nga ông
mới biết người yêu mình còn sống. “Lúc ấy tôi mừng như muốn lặng đi rồi
hồi tỉnh, đến thủ trưởng đơn vị xin xe đi thăm bả luôn. Gặp nhau, bả ôm
choàng lấy tôi. Tôi biết là bả còn thương mình”.
Chờ ngày đất nước hoàn toàn thống nhất, cuộc sống ổn
định, sắp xếp công việc ổn thỏa, tháng giêng năm 1976, nhà tình báo
Trịnh Hoài Châu và y tá quân y Đỗ Thị Nga chính thức làm lễ cưới tại số
nhà 112 Sương Nguyệt Anh, Q.1, TP.HCM ngày nay. Ông Châu hiện nghỉ hưu
tại ngôi nhà trên đường Bạch Vân (P.5, Q.5) còn bác sĩ Đỗ Thị Nga hiện
là phó chủ tịch Quỹ Hỗ trợ bệnh nhân nghèo TP.HCM. Hạnh phúc của ông bà
bây giờ còn là sự trưởng thành của hai cô con gái yêu.
Các nhà thiên văn học vô cùng sửng sốt khi bắt gặp cảnh tượng có 1-0-2:
hố đen vũ trụ đang nuốt một ngôi sao rồi... nôn ngay lập tức.
Mới đây, giới thiên văn học đã "chộp" được một cảnh tượng chưa từng có trong lịch sử thiên văn của loài người: Hố đen vũ trụ đang nuốt một ngôi sao rồi... nôn ra ngay lập tức.
Cụ
thể, khi đang theo dõi một ngôi sao có kích cỡ bằng với Mặt trời bị hố
đen từ từ "xé xác", các nhà thiên văn đã phát hiện hình ảnh một cột lửa
vọt ra từ chính giữa tâm hố.
Khác với tưởng
tượng của nhiều người rằng ngôi sao sẽ “chui tọt” vào lỗ đen, thực tế
diễn ra hoàn toàn khác. Lực hấp dẫn cực lớn của các lỗ đen gây biến
dạng, bóp méo ngôi sao hoàn toàn. Hệ quả là một nửa khối lượng của ngôi
sao sẽ bắn ra bên ngoài, một nửa còn lại theo những dòng dịch chuyển
hình xoắn ốc chui thẳng vào hố đen.
Trong quá
khứ, giới khoa học đã nhiều lần được chứng kiến cảnh tượng hố đen vũ trụ
hủy diệt những ngôi sao. Và cột lửa này thường là sản phẩm sau cùng,
khi hố đen đã "nuốt" trọn vẹn con mồi của nó.
Dù kích thước hố đen bình thường - bằng 1/15 kích thước Mặt trời nhưng có khối lượng gấp cả triệu lần.
Dù
với kích thước nhỏ nhưng chúng vẫn thể hiện sự "háu ăn" bằng cách cố
gắng tiêu thụ một ngôi sao có kích thước lớn hơn. Theo tính toán, để ăn
hết ngôi sao, hố đen sẽ phải mất khoảng một triệu năm nhưng thời gian
này khá ngắn trong vũ trụ.
Mô phỏng cột lửa xuất hiện sau khi ăn hết một ngôi sao của hố đen vũ trụ
Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên chúng ta được chứng kiến cột lửa xuất hiện ngay trong quá trình "ăn nhậu" của hố đen.
Theo Sjoert van Velzen - trưởng nhóm thiên văn:
"Hiện tượng này cực kỳ hiếm gặp. Đây là lần đầu tiên chúng ta được quan
sát toàn bộ quá trình hố đen nuốt sao và sự giải phóng lửa plasma ngay
sau đó".
Theo các chuyên gia, cột sáng này
được gọi là Astrophysical jets – phản lực vật lý thiên văn. Hiện tượng
này xảy ra do hố đen hút vật chất từ ngôi sao theo đường xoắn ốc, khi tụ
vào tâm, các vật chất va chạm vào nhau với tốc độ ánh sáng, tạo nên sự
bùng nổ vượt qua cả lực hút của hố đen.
Để thấy rõ hơn quá trình "hố đen ăn sao", mới các bạn xem qua video dưới đây do NASA cung cấp.
Hố đen là một trong những điều bí ẩn và nguy hiểm nhất trong vũ trụ.
Theo
các khoa học gia, hố đen được sinh ra do tự hủy của một ngôi sao lớn,
tạo nên một môi trường có lực hấp dẫn khổng lồ, đủ sức hút hết mọi thứ
đi ngang qua nó, kể cả ánh sáng.
Tác giả: Tara MacIsaac, Epoch Times | Dịch giả: Hannah
21 Tháng Tư , 2015
Hình minh họa vật chất tối qua Shutterstock
Vũ trụ chứa đầy những điều bí ẩn và thách đố tri thức của nhân
loại. Bộ sưu tập những câu chuyện “Khoa học Huyền bí” của Thời báo Đại
Kỷ Nguyên về những hiện tượng lạ thường đã kích thích trí tưởng tượng và
mở ra những khả năng chưa từng mơ tới. Chúng có thật hay không? Tùy bạn
quyết định!
Liệu có thực sự tồn tại sự sống ngoài trái đất và nếu có tồn tại thì
sẽ ở trong những điều kiện hay hình thức nào luôn là đề tài khơi gợi trí
tưởng tượng và suy đoán.
Ngay cả bản chất của vật chất tối và các hố đen cũng là một bí ẩn.
Mặc dù tất cả mọi lý thuyết đều chỉ là giả định cho đến thời điểm
này, nhưng cũng khá thú vị khi suy ngẫm về khả năng tìm kiếm sự sống
ngoài trái đất ở những nơi bí ẩn nhất vũ trụ. Dưới đây là những lý do
giải thích tại sao chúng ta có thể tìm thấy người ngoài hành tinh trong
vật chất tối hay trong hố đen vũ trụ.
Vật chất tối có thể làm ấm các hành tinh tốt hơn Mặt Trời
Mặc dù vật chất tối được ước tính chiếm đến 25 phần trăm vũ trụ mà
chúng ta biết đến, nhưng các nhà khoa học chưa thực sự hiểu được vật
chất tối là gì. Một giả thuyết phổ biến cho rằng nó được tạo thành từ
một loại hạt tử khác biệt có thể gây ra sự phá hủy khi chúng va chạm vào
nhau và giải phóng năng lượng trong quá trình va chạm.
Năng lượng này có thể làm ấm các hành tinh bên trong vật chất tối, do đó tạo điều kiện thuận lợi cho sự sống, theo nhà vật lý học Dan Hooper và nhà vật lý thiên văn Jason Steffen tại Phòng thí nghiệm National Accelerator Fermi.
Ông Hooper giải thích trong một cuộc phỏng vấn năm 2011 với trang
mạng Space.com rằng vật chất tối sẽ phải hiện diện ở mật độ rất dày đặc
mới có thể sưởi ấm được sinh vật. Vì vậy, mặc dù vật chất tối hiện diện ở
khắp nơi nhưng nó sẽ không có khả năng tạo điều kiện cho sự sống trên
một quy mô lớn.
“Chúng ta đang nói về những môi trường hiếm có và đặc biệt, nhưng
không phải là không thể có”, Hooper nói. “Bạn có thể có tất cả các yếu
tố cơ bản cần thiết cho sự sống hữu cơ mà không cần đến một mặt trời”.
Các vật chất tối có thể làm ấm một hành tinh đến hàng nghìn tỷ năm,
trong khi những ngôi sao có kích thước tương tự như Mặt Trời chết đi chỉ
sau khoảng 10 triệu năm.
‘Hố đen có thể là nơi cư ngụ của những nền văn minh tiên tiến’
Một minh họa khái niệm của một lỗ đen và một hành tinh. (Thinkstock)
Giáo sư Vyacheslav Dokuchaev thuộc Viện Hàn lâm Khoa học Nga tại
Moscow đã đưa ra một giả thuyết khác thường về lỗ đen, được công bố trên
Tạp chí Vũ trụ học và Vật lý các Hạt Thiên văn năm 2011 và được lưu trữ trong cơ sở dữ liệu Đại học Cornell arXiv.org.
Dựa vào lý thuyết cơ học thông thường thì bất kỳ vật thể nào nếu tiến
vào trong một hố đen cũng sẽ bị nghiền nát hoặc bị xé tan thành từng
mảnh.
Theo tính toán của Giáo sư Dokuchaev được mô tả trên kênh Discovery News,
có thể có tồn tại các hành tinh ở bên trong các hố đen, và nếu có tồn
tại một nơi như thế thì nhất định phải có một số nơi trong các hố đen có
thể phát triển được sự sống. Ở những nơi như vậy, các hạt tử và các
hành tinh có thể có quỹ đạo ổn định, mặc dù quỹ đạo của chúng sẽ không
được bình thường.
Những hành tinh này có thể được sưởi ấm bởi các hạt photon trong cùng
quỹ đạo và bởi điểm kỳ dị ở trung tâm của hố đen. Một điểm kỳ dị được
cho là thứ rất nhỏ nhưng cực kỳ mạnh mẽ, tuy nhiên các nhà khoa học vẫn
chưa biết được gì nhiều hơn thế. Các photon và điểm kỳ dị sẽ tạo ra các
điều kiện cho sự sống tương tự như chức năng của một mặt trời.
Giáo sư Dokuchaev viết rằng: “Một hố đen khổng lồ không phải là nơi
tốt nhất để sinh sống. Tuy nhiên, vẫn có những nhà vật lý xem xét đến
khả năng tồn tại sự sống ở những nơi khắc nghiệt như vậy, và biết đâu đó
chính là nơi sinh sống của một số chủng loài tiên tiến – những siêu
nhân ngoài hành tinh”.
Stuart Gary, một phát thanh viên ở Đài phát thanh ABC của Úc, mô tả
lý thuyết của ông Dokuchaev rằng: “Ý tưởng này quá xa vời, và có thể
chưa hoàn thiện, nhưng nó cũng đặt ra những nghi vấn rất thông thái”.
Gary đã hỏi một nhà thiên văn học về những điều gì làm nên lý thuyết
của Giáo sư Dokuchaev. Tiến sĩ David Floyd làm việc tại Đài quan sát
thiên văn Úc và Đại học Melbourne nói với Gary rằng những điều kiện khác
trong một hố đen có thể đối lập với lý thuyết của ông Dokuchaev, nhưng
“Nếu xét về số lượng rất nhiều các hố đen trong vũ trụ, người ta vẫn có
thể suy đoán rằng sẽ có thể tồn tại sự sống ít nhất là trong một hố đen
nào đó nếu nó có một quỹ đạo thực sự ổn định. … Có lẽ là có cả những vũ
trụ ở bên trong các hố đen”.
Giả thuyết mới: Hố đen trong vũ trụ biến thành “hố trắng"
Một
giả thuyết khoa học mới đây cho rằng khi một hố đen trong vũ trụ tồn
tại được một thời gian nhất định, nó sẽ phát nổ và biến thành “hố
trắng,” giải phóng tất cả vật chất của nó ra vũ trụ.
Nếu giả thuyết này là đúng, những tranh cãi về việc hố đen có thực sự
phá hủy tất cả những gì mà nó hút vào hay không sẽ có lời giải đáp.
Theo thuyết tương đối của Albert Einstein, khi một ngôi sao sắp chết bị
sụp đổ bởi chính khối lượng của mình, đến một thời điểm nào đó sự sụp
đổ này sẽ không thể bị đảo ngược, làm hố đen xuất hiện và nuốt lấy ánh
sáng cũng như mọi thứ ở gần nó. Mặc dù phóng xạ sẽ rỉ ra từ các hố đen
và dần dần làm lỗ đen sụp đổ, nhưng điều này không ảnh hưởng đến những
vật chất khác mà hố đen đã hút vào.
Do trong thuyết lượng tử không tồn tại khả năng các thông tin bị mất,
nhưng 2 nhà nghiên cứu từ đại học Aix-Marseille (Pháp) tin rằng họ đã
tìm ra lời giải thích cho hiện tượng “nghịch lý thông tin".
Theo hai nhà vật lý học Carlo Rovelli và Hal Haggard, một hố đen cuối
cùng sẽ đạt đến thời điểm mà nó không thể tiếp tục sụp đổ và áp lực từ
bên trong bắt đầu ép ra ngoài. Điều này sẽ khiến hố đen bị đảo lộn từ
trong ra ngoài và giải phóng mọi thứ nó từng hút vào ra vũ trụ.
Đáng chú ý là các nhà khoa học tin rằng những hố trắng này được tạo ra
không lâu sau khi hố đen hình thành, và con người không thể nhận ra vì
trọng lực khiến thời gian giãn nở và khiến vòng đời của hố đen dường như
kéo dài tới vài tỉ hoặc vài tỉ tỉ năm. Những tính toán hiện nay cho
thấy chỉ mất khoảng vài phần ngàn của một giây để một hố đen biến thành
hố trắng.
Ron Cowen, một tác giả chuyên về khoa học giải thích sâu hơn: "Nếu các
nhà nghiên cứu đã đúng thì những hố đen nhỏ được tạo ra từ khi vũ trụ
mới được khai sinh đã chết và biến thành những tia vũ trụ năng lượng cao
hoặc những dạng phóng xạ khác. Thực tế giả thuyết này tin rằng một số
vụ nổ sao băng là dấu hiệu những hố đen sinh ra sau vụ nổ Big Bang sắp
chết".
Mặc dù Rovelli và Haggard không hoàn toàn loại bỏ việc hố đen rỉ ra
phóng xạ, nhưng họ cho rằng năng lượng rỉ ra không đủ để rút cạn tất cả
năng lượng mà hố đen đã hút vào. Phóng xạ có thể rỉ ra, tuy nhiên nghiên
cứu của họ chủ yếu tập trung phát hiện những gì diễn ra bên trong hố
đen.
Hai nhà nghiên cứu cũng thừa nhận giả thuyết của họ cần được thử nghiệm nhiều hơn nữa, với những tính toán tổng quát hơn.
Theo nhà vật lý học Steven Giddings, Đại học California Santa Barbara,
nếu quá trình nghiên cứu chứng minh giả thuyết này là đúng thì đây sẽ là
một bước ngoặt quan trọng để trả lời câu hỏi: “Làm thể nào mà thông tin
bị mất khỏi hố đen?” cũng như giải thích các cơ chế lượng tử và thậm
chí là trọng lực lượng tử của hố đen.
Hố đen lớn nhất, hố đen nhỏ nhất, hố đen quay nhanh
nhất, hố đen "ăn thịt" lấn nhau... là những bí ẩn kỳ lạ nhất vũ trụ.
1. Hố đen lớn nhất
Hố đen siêu khủng được biết đến cho tới nay nằm ở hai thiên hà cận kề nhau.
Thiên hà thứ nhất được đặt tên là NGC 3842, là thiên hà sáng nhất
trong cụm thiên hà Leo cách trái đất khoảng 320 triệu năm ánh sáng.
Thiên hà này chứa hố đen lớn có khối lượng gấp 9,7 tỉ lần khối lượng mặt
trời.
Thiên hà thứ 2 có tên là NGC 4889 - thiên hà sáng nhất trong cụm thiên
hà Coma, cách trái đất 335 triệu năm ánh sáng. Nơi đây có chứa một hố
đen có khối lượng xấp xỉ hố đen trong thiên hà NGC 3842.
Theo tin
tức, tầng ngoài cùng của hai hố đen này rộng gấp 5 lần khoảng cách từ
Mặt trời tới sao Diêm Vương và chúng nặng gấp 2500 lần hố đen nằm ở
trung tâm dải thiên hà Milky Way có tầng ngoài cùng chỉ bằng một phần
năm quỹ đạo của sao Thủy.
2. Hố đen nhỏ nhất Hố đen này có tên khoa học là IGR J17091-3624, có
khối lượng bằng khoảng 1 phần ba khối lượng Mặt trời - gần chạm tới giới
hạn trên lý thuyết để một hố đen có thể tồn tại ổn định. Dù nhỏ bé, nhưng hố đen này cực kì dữ dội. Sức gió của IGR J17091 có thể đạt tới 20 triệu mph- nhanh gấp 10 lần tốc độ từ hố đen có khối lượng ngôi sao mà con người đã quan sát được cho tới nay.
Theo tin tức, sức gió này tương đương với sức gió nhanh nhất được tạo
ra bởi các hố đen kích cỡ vô cùng lớn hay nói ngắn gọn là lớn hơn các hố
đen bình thường hàng triệu triệu hoặc tỷ tỷ lần.
3. Hố đen sáng nhất Quasar - các vật thể sáng nhất là thiên thể cực xa và cực sáng như một ngôi sao bình thường trong thiên hà. Quasar
sáng nhất chúng ta có thể quan sát được có kí hiệu 3C 273, cách chúng ta
3 tỉ năm ánh sáng được nhà thiên văn người Hoa Kỳ gốc Hà Lan Maarten
Schmidt phát hiện năm 1963 trong chòm sao Thất Nữ, từ đài thiên văn
Palomar.
Dù lực hút trọng trường từ các hố đen đến nỗi ánh sáng không thể thoát
ra được, chúng cũng tạo nên các quasar. Khi các hố đen siêu lớn nằm ở
trung tâm thiên hà chúng hút khí và bụi ở xung quanh và phun ra một
lượng năng lượng khổng lồ.
4. Hố đen lớn tuổi nhất
Hố đen này có tên là ULAS J1120+0641, được sinh ra từ 770 triệu năm
sau khi vụ nổ Big Bang xảy ra cách đây 13,7 tỷ năm tạo ra dải thiên hà.
Theo tin tức, hố đen ULAS có khối lượng gấp 2 tỉ lần Mặt trời. Nhưng
làm thế nào mà hố đen lại trở nên vô cùng lớn như vậy ngay sau vụ nổ Big
bang vẫn là bí ẩn đối với giới khoa học.
5. Hố đen “nuốt" nhau
Sử dụng đài quan sát Chandra X ray của NASA, các nhà khoa học đã phát
hiện 2 hố đen nằm ở trung tâm thiên hà NGC 3393, với một hố đen lớn gấp
30 khối lượng Mặt trời và hố đen còn lại có khối lượng ít nhất là lớn
gấp 1 triệu lần khối lượng Mặt trời.
Những hố đen này "nuốt" tất cả thứ gần chúng, kể cả những hố đen khác ở xung quanh.
6. Hố đen quay nhanh gần bằng tốc độ ánh sáng
Hố đen SBH được đặt tên NGC 1365 nằm ở giữa một thiên hà. Theo tin tức từ các nhà khoa học, SBH có vận tốc quay tối đa đạt tới 84% tốc độ quay tốc độ ánh sáng.
SBH là hố đen có kích thước lớn nhất trong vũ trụ được phát hiện cho
đến nay, với khối lượng gấp hàng triệu thậm chí là hàng tỷ lần khối
lượng của mặt trời.
Mai Nguyên
Ảnh: Nasa
Những bức ảnh chứa đựng câu chuyện kỳ lạ trên thế giới
1. Người du hành thời gian năm 1941
Bức
ảnh này được chụp năm 1941 tại cầu South Forks, Gold Bridge, Canada.
Điều kỳ lạ là trong khi toàn bộ đám đông ăn mặc theo thời trang thập
niên 40 thì xuất hiện một người đàn ông (đứng thứ 3, hàng 1 bên phải)
trong trang phục cực kì hiện đại gồm áo thun và cardigan, đeo kính râm
và mang theo một chiếc máy ảnh vô cùng hiện đại ở trước ngực. Chiếc máy
ảnh của anh ta cũng rất khác với chiếc máy mà một người đàn ông khác cầm
ở phía trên. Chính vì vậy, nhiều người cho rằng người đàn ông ăn mặc kì
lạ này chính là người du hành thời gian.
2. 'Quái vật biển' đảo Hook.
Năm
1964, nhiếp ảnh gia Robert Le Breton Serrec đã chụp được ảnh sinh vật
với hình dáng nòng nọc khổng lồ có chiều dài lên đến 25m bơi chậm rãi
tiến về phía họ ở đảo Hook, thuộc vùng Queensland, Australia. Vào thời
điểm đó phần mềm chỉnh sửa hình ảnh Photoshop chưa xuất hiện nên nhiều
người cho rằng bức ảnh này là thật. Tuy nhiên, nhiều người nghi ngờ về
tính xác thực của bức ảnh.
3. "Bóng ma" ở gia đình Cooper được chụp vào những năm 1950.
Khi
đó, gia đình Cooper chuyển đến một ngôi nhà mới ở Texas và cùng nhau
chụp ảnh kỷ niệm. Tuy nhiên, một xác chết trên trần nhà bỗng nhiên rơi
xuống và bất ngờ xuất hiện trong bức ảnh gia đình. Điều này khiến cho
bức ảnh trở nên rùng rợn, ma quái và bí ẩn. Tính xác thực của bức ảnh
này cũng trở thành vấn đề được thảo luận sôi nổi trong suốt một thời
gian dài.
4. Bóng ma trên tàu S.S. Watertown
Năm
1942, có hai thủy thủ bị sát hại trong một tai nạn và được chôn dưới
biển. Vào những ngày sau đó, thủy thủ đoàn tuyên bố, họ nhìn thấy hai
cái đầu của những thủy thủ này trên mặt nước và đi theo con tàu. Thuyền
trưởng Keith Tracy đã kịp thời chụp lại bức ảnh cho thấy hai cái đầu dập
dềnh theo ngọn sóng bám theo con tàu của họ.
5. Gương mặt giống con người xuất hiện trên bề mặt sao Hỏa
Ngày
25/71976, NASA/JPL công bố một bức ảnh kỳ lạ chụp ở khu vực Cydonia nổi
tiếng trên sao Hỏa. Một năm sau đó, những người tin vào giả thuyết
người ngoài hành tinh phát hiện bức ảnh có điểm kỳ lạ khi hiện ra những
hình dáng giống khuôn mặt con người. Khi đó, một số người suy đoán đó là
bằng chứng của một nền văn minh trên sao Hỏa đã biến mất từ lâu.
6. Nhà du hành vũ trụ Solway Firth
Năm
1964, trong khi chụp ảnh cho con gái, Jim Templeton đã bất ngờ ghi lại
được bóng hình một nhân vật đáng ngờ phía sau với trang phục trông giống
phi hành gia. Tác giả bức ảnh cho biết, không một ai ở đó khi ông chụp
hình.
7. Bức ảnh phi đội Goddard
Năm
1919, trong ngày tổ chức đám tang của một thành viên trong phi đội
Goddard, phía sau một sĩ quan trong bức ảnh xuất hiện khuôn mặt mờ được
nhận diện là thành viên quá cố của phi đội tên Freddy Jackson.
Con người luôn tự hào với với trình độ khoa
học kỹ thuật của mình, đã khám phá hết mọi ngọc ngách trên trái đất và
bắt đầu vươn vào khám phá khoảng không vũ trụ. Thực ra vẫn còn rất nhiều
nơi trên hành tinh này mà với tầm hiểu biết của mình, con người vẫn
chưa thể khám phá nổi.
Bí ẩn những nơi kỳ quái nhất thế giới
Trino (Italia)
Truyền thuyết kể rằng, vào năm 1864, những cô gái trẻ sống ở vùng Trino trong giấc mơ thường xuyên thấy ác quỷ. Theo giấc mơ, bọn quỷ đã dụ dỗ những cô gái và đưa họ tới một tu viện địa phương. Những cô gái này bị cho là “làm vấy bẩn giới tăng lữ, khiến họ bỏ đạo để đi theo quỷ Sa tăng”. Giới tăng lữ sau đó bị cho là bất lương, bị lăng mạ
và bị tàn sát. Giáo chủ Pius VI bị kết tội đồng lõa với giới tu sĩ nên
bị hành hình vào năm 1784 kèm theo đó là những câu chuyện lăng mạ ông.
Một thời gian sau, tu viện được mở trở lại, nhưng khi mở ra bất ngờ xuất hiện những màn sương mù
đầy huyền bí. Sương khiến cho nhà thờ luôn ẩm ướt. Ở đây một lúc, nhiều
người có cảm giác rợn tóc gáy. Tất cả những chỗ chôn cất các trưởng tu
viện đều có sương khói.
(Ảnh: Stfrancisenid.com)
Palermo (Italia)
Đến thăm vùng mộ cổ các thầy tu dòng
Franxit ở Palermo, du khách không khỏi giật mình vì quá trình chôn cất
rất thủ công song cũng không kém phần chuyên nghiệp giống như các ngôi
mộ cổ vùng Sicily, nơi có các xác ướp với nhiều loại dầu thơm đặc biệt.
Năm 1599, các thầy tu địa phương đã bảo quản thi hài
của một thầy tu sau khi ông ta chết. Một thời gian sau, những người dân
địa phương bắt đầu bảo quản và ướp xác của ông theo một thể thức long
trọng. Tại đây hiện còn lưu giữ 80.000 xác ướp được mặc quần áo cẩn thận và ở tư thế đứng.
(Ảnh: Paradoxplace.com)
Charleville (Ireland)
Được xem là lâu đài có nhiều ma quỷ nhất thế giới.
Truyền thuyết kể rằng, người thiết kế lâu đài là một người đàn ông
nghèo khó, luôn đeo bên mình một yên ngựa có sức mạnh của thầy tu dòng
xen-tơ. Nhưng chỉ một thời gian sau, nhân vật này đốt cái yên ngựa của
mình để thu hút linh hồn ma quỷ. Đã có nhiều hầm trong lâu đài phát bệnh dịch và nhiều người được tế sống với hy vọng ngừa được bệnh dịch.
Phần lớn những phần hầm của lâu đài được xem là có ma, chính vì vậy
nơi đây thường xuyên thu hút được các khách du lịch thích mạo hiểm.
Greyfriars
Truyền thuyết kể rằng, hai thế hệ tăng lữ nam ở Scotland đã cố gắng xua đuổi quỷ tại một nghĩa địa chôn những thành viên giáo hội của vùng Greyfriars bằng những câu thần chú.
Kể từ đó đến nay, đã có 150 khách thăm nghĩa địa bị
tấn công, có người sau đó đã chết rất bí ẩn, có người thì xuất hiện
nhiều vết thâm tím khó giải thích trên cơ thể. Phần lớn các vụ tấn công
thường xảy ra gần nhà giam cạnh nghĩa địa.
Khách tới thăm nơi rùng rợn này sẽ được nhiều người trong bộ đồ đen
kể chuyện với những điều hấp dẫn, ly kỳ khiến họ cảm thấy như lạc vào
những thành phố chết thực sự.
Mary King (Anh)
Mary King được xem là vùng đất bí ẩn và ít ai dám tới thăm nhất ở vùng Edinburgh (Anh). Vùng đất này nổi tiếng có nhiều ngõ hẹp và những hòn đá nhiễm độc.
Năm 1645, một trận đại dịch xảy ra, giết chết nhiều
người ở nước này. Rất nhiều gia đình ở vùng đất sau đó đã phải đi tha
hương cầu thực, đói và chết. Ngày nay ít ai dám tới vùng này vì lo ngại
những linh hồn của các nạn nhân xấu số vẫn còn lẩn quất đâu đây.
(Ảnh: Wikipedia)
Hầm mộ ở Paris
Triệu dân Paris đã được chôn tại một hầm ngầm với những bức tường bao quanh. Nơi đây được xem là “vương quốc” của những người chết, với nhiều bộ xương
được treo trong lồng kính. Nguyên nhân là năm 1770, nghĩa trang Paris
quá đông, có nguy cơ sinh bệnh khiến chính quyền tiến hành di nhiều ngôi
mộ vào đường hầm. Nhiệt độ trong hầm luôn giữ ở âm 51,8oC.
(Ảnh: Travellerspoint)
Pore Lachaise
Được xem là nơi an nghỉ đầy bí ẩn của các văn nghệ sĩ Pháp như Colette, Victor Hugo và Delacroix. Nghĩa địa này mở năm 1804 và hiện có tới 70.000 người an nghỉ ở đây.
Những rặng tùng, bách luôn được gió vỗ về, kêu vi vu, thêm vào đó là
những tiếng gào, thét rền rĩ phát ra từ những bức tượng, đứng canh gác
mộ khiến mọi người có cảm giác ghê sợ. Nhưng rùng rợn hơn là tiếng khóc của những người đi tảo mộ.
Hầm mộ của thành phố Rome (Italia)
Được xây dựng từ thời Đế chế Roman, theo thể thức Cơ Đốc giáo. Đáng chú ý ở đây là, có tới 40 ngôi mộ được chôn cất bí ẩn dọc con đường Roman ở các khu Appia, Via Ostiensis và Via Labicana.
Tên của các ngôi mộ hoàn toàn được viết bằng hai chữ Calixtus và St. Sebastian, liên quan tới việc tử vì đạo. Khách du lịch tới thăm được dẫn dắt bởi những linh mục. Hầm mộ này hiện do Tòa thánh Vatican cai quản.
(Ảnh: Mamacass.ucsd.edu)
Salem Witchcraft
Vùng chuyên hành hình phạm nhân
Salem Witchcraft được xây dựng năm 1692 cũng nổi tiếng về sự rùng rợn.
Từ đó tới nay đã có tới 19 người bị treo cổ, 1 người bị xé xác, một số
người khác bị ném đá tới chết.
Ở đây thỉnh thoảng người ta cảm tưởng như có tiếng gào rú khủng khiếp, cùng với nhiều người bằng hình nộm và sáp ong trông hãi hùng.
New Orleans
Thành phố của nước Mỹ phất lên nhờ những trò ma cà rồng để thu hút khách du lịch qua Lễ hội Halloween.
Nghĩa trang của thành phố cũng trở thành nơi rùng rợn số 1. Đáng chú ý
là nơi chôn cất tu sĩ Marie Laveau với nhiều điều bí ẩn. Hiện nghĩa
trang này luôn tồn tại nhiều lời đồn đại khó giải thích.