48 -Câu chuyện tâm linh (kỳ 1): Khao binh bằng Buffet
(Hình minh họa).
0:00 / 0:00
0:00
(PLVN) - Mặc dù cho đến nay, trong cuộc sống đời thực, vai trò của pháp
sư chưa được nhìn nhận. Nhưng trong thực tiễn, việc bắt ma, trừ tà, giải
vong vẫn tồn tại và hiện hữu trong cuộc sống người dân. Câu chuyện dưới
đây được kể lại từ một pháp sư đời thứ 7 của một gia đình kín tiếng ở
miền Trung.
Giúp người không lấy công
Năm ấy, làng tôi bị mất mùa, bà con đã
khổ bây giờ lại càng khổ thêm. Thanh niên trong làng rủ nhau tứ tán khắp
nơi tìm kế sinh nhai. Gia đình nào cũng chỉ còn nheo nhóc phụ nữ, người
già và trẻ con
Ông tôi sống bằng cái nghề thầy pháp,
trừ tà bắt ma, bốc thuốc kiếm sống qua ngày. Thoạt nghe có vẻ oai lắm
nhưng vất vả vô cùng. Hằng ngày, mọi người đến bốc thuốc trị bệnh, số
đông vẫn là người già, trẻ nhỏ. Ông không bao giờ lấy tiền của họ. Ông
bảo: “Họ già cả rồi, sống bao lâu nữa đâu mà lấy tiền, với lại con cháu
họ đi làm ăn xa lâu lâu mới gửi tiền về một lần, tiền không đủ chi phí
sinh hoạt, thì lấy tiền đâu mà uống thuốc”. Dân làng quý ông tôi lắm!
Dù nghèo khó nhưng như ông bà ta thường
nói “đã là cái nghiệp” nên ông không bỏ được, âu cũng là cái thử thách
trần đời. Trước nhà có một phòng thờ nhỏ, ông bảo thờ âm binh ở đây để
tiện cho việc giữ nhà và chống không cho âm binh của người khác vào nhà.
Âm binh của ông chỉ sử dụng để làm việc giúp người chứ không hại người.
Ông nghiêm lắm nên binh của ông không bao giờ dám phá phách hù dọa ai.
Độ tờ mờ sáng một ngày kia, có hai bác ở
xóm trên chở một người thanh niên đang nằm trên chiếc xe ba gác qua nhà
ông tôi. Cậu thanh niên tầm 17 tuổi, nước da trắng bệch, bụng trương
lên như cái trống, đang mang cái áo màu đỏ dính đầy bùn đất. Ông hỏi thì
bác kia kể: “Con tôi hôm qua nó đi xem bóng với mấy đứa bạn ở làng bên,
trên đường về cả đám tấp vào lề đường đi tiểu. Lúc đó nó vừa tiểu vừa
chửi vì bị thua tiền, thì bỗng nhiên nó ngã ngửa ra đằng sau ôm bụng
quằn quại. Nó bị tối qua đến giờ mà uống thuốc không hết nhờ thầy xem
giúp”.
Nói rồi hai bác khiêng cậu thanh niên
đặt xuống hiên nhà. Ông tôi lại kéo áo cậu thanh niên lên nhìn một lúc
rồi chỉ tay vào 2 vết bầm tím cứng ngắc trên bụng và nói: “Nó bị ma
trâu, ma bò húc rồi. Mau về chuẩn bị 1 con gà trống, 1 cân thịt một bó
rau muống tất cả đều phải luộc chín, gạo muối hoa quả rượu rồi mang đến
đây gấp” (làng bên là làng mổ trâu nên ma trâu nhiều lắm, tôi sẽ kể
trong câu chuyện tiếp theo).
Đúng 7 giờ, đồ lễ đã chuẩn bị xong, ông
tôi lập đàn làm phép ngay tại nhà. Ông cho “âm binh” đi bắt hồn con ma
trâu về tra hỏi. Ông cho ma trâu nhập vào cậu thanh niên rồi nói: “Nó
làm gì mà mi húc gãy cả sừng trong bụng nó vậy, mau lấy ra không thôi
tao đánh”.
Nói rồi ông vung roi dâu lên dọa. Con
trâu bỗng khóc to lên rồi nói: “Tụi con ở chỗ đó lâu rồi không ai dám
qua lại, hôm qua tụi nó đứng đó vừa chửi vừa tiểu lên người tụi con.
Thằng này lại mang áo đỏ, con ghét màu đỏ nên con húc cho bỏ ghét, lỡ
mạnh quá gãy luôn cặp sừng”.
Vừa nói con ma trâu vừa làm động tác như
rút cái gì đó ra từ bụng. Ông bảo: “Thôi ăn xong rồi về đi bữa sau tao
ra cầu siêu cho tụi mày”.
Nói rồi con ma trâu đứng dậy tiến về
phía bàn lễ ăn sạch mọi thứ. Ăn xong nó lạy cúi đầu: “Con lạy ông con đi
về”. Dứt câu, cậu thanh niên ngã xuống đất, ông đưa cho cậu ta chén trà
nóng để uống.
Ông bảo: “Thôi về đi xong rồi đó, bữa sau đừng tiểu bậy nữa nghe con, đi đêm đừng mang đồ đỏ kẻo ma nó trêu”.
Trước khi về, bác kia có móc trong túi
ra vài chục nghìn đưa cho ông tôi. Nhìn vẻ mặt nhăn nheo âu sầu vì cả
đêm mất ngủ ông không lấy tiền bảo về đi. Để tỏ lòng biết ơn, bác xin
được vào trong nhà thắp nhang bàn thờ tổ rồi đi về.
(Hình minh họa về phép thuật của pháp sư).
Mượn đồ chợ khao binh
Xong việc đã 10 giờ sáng. Ông vào trong
nhà khoác thêm cái áo thật rộng, mang nón bước ra cổng. Tôi hỏi ông là
vì sao xong việc mà lại không khao binh. Ông cười: “Nhà gạo cũng gần hết
rồi chứ có gì đâu mà làm lễ hả con”. Nói rồi ông đi tít hướng chợ làng.
Đến chợ, ông dừng lại tại đấy một lúc,
tay cho vào túi nhưng vẫn bắt ấn. Mọi người xì xào thấy hôm nay ông lạ
lắm, có khi nào bà tôi để ông đi chợ đâu. Trời lại đang nắng mà ông lại
mặc 3, 4 cái áo như sốt rét. Ông lại một quầy thịt, chỉ vào từng miếng
thịt hỏi thịt gì, giá bao nhiêu rồi ông lại đi. Ông cứ đi từng quầy,
từng quầy một, lặp đi lặp lại những câu hỏi cũ trong khi tay vẫn cho vào
túi mà bắt ấn.
Chiều hôm đó, những cô nào bán không hết
thì thịt bị hư ngay như đã để dăm ngày. Họ cũng thầm biết ông làm gì.
Họ giận ông tôi lắm nhưng cũng không dám nói vì ông đã giúp họ quá nhiều
từ trước đến giờ rồi. Hôm sau thì mọi thứ lại khác, mới gần trưa thì họ
đã bán hết, lợn lại được mổ thêm cho đủ bán. Coi như là ông đã trả nợ
họ việc hôm trước trên tinh thần có qua có lại.
Qua hôm sau, tôi mới hỏi ông chuyện hôm
đó là gì. Ông bảo: “Ông dẫn binh ra chợ, mượn thịt cá ngoài chợ để khao
binh cho phải lễ, chứ trong nhà còn gì để cúng đâu con”. Lúc đó, tôi mới
hiểu ra.
Ông luôn là ông, luôn vui vẻ, giúp người mà không bao giờ kể công, không vì tiền và đôi khi là không cho họ biết.
49 - Giải vong quỷ cho cô đồng – Chuyện tâm linh có thật tại Quảng Nam
- 9 Tháng Mười, 2020
Sau đây tôi sẽ kể cho mọi người nghe câu chuyện đi giải âm của ông cháu tôi.
Duyên âm, nghe có vẻ quá quen thuộc với mọi người rồi nhỉ. Nhưng ẩn
chứa bên trong rất là nhiều điều huyền bí mà mỗi một ai nhìn nhận sai
lầm một tí lại là tai hại cả đời.
Tôi sinh ra tại một tỉnh miền Trung, quanh năm chỉ có 2 mùa: một mùa
nắng hạn, một mùa bão lũ. Quê tôi khi ấy còn nghèo lắm. Nghèo đến mức ai
đau ốm gì cũng không dám đi bệnh viện khám, chỉ biết hái những lá cây
quanh vườn gọi là thuốc nam mà uống thôi. Ai nặng lắm thì đến nhà các cô
đồng, thầy pháp xin thuốc về uống là hết ngay không hết thì nằm chờ
chết thôi. Khi đó tình cảm xóm làng chả cần tiền nong gì cả, người thì
mang con gà con vịt, người thì trứng là rau thế là đến xin thuốc về thôi
Tôi nhớ khi đó vào độ đầu tháng 10 năm 2006, 3 ngày sau khi cơn bão
Cuồng Phong ( Xangsane ) đổ bộ vào miền Trung. Gây thiệt hại khủng
kiếp.Cái ăn đã không đủ nay mùa màng mất trắng, trâu bò gà vịt bị mất
sạch, khổ càng thêm khổ. Ông tôi đang cùng người nhà lợp lại mái ngói
của căn nhà tổ đã bị hư hỏng sau hơn bão thì có nghe tiếng gọi thất
thanh của bà Tư ngoài cổng vọng vào:
– Thầy ơi, Thầy. Đi bắt ma Thầy ơi.
– Giữa ban ngày ban mặt ma cỏ gì cô Tư, mà ma ở đâu.
– Cô Hà bị ma nhập rồi.
Ông tôi phì cười nói “Cô cứ đùa, cô ấy không nhập vô ma chứ ma nào
nhập cô ấy “. Bà với giọng quả quyết: “Thầy đi với con đi, lẹ đi thầy”.
Đến
lúc này thì ông tôi bán tin bán nghi chạy vào bên trong ban thờ tổ thắp
nhang khấn vái như thường lệ, rồi ông mang theo túi đồ nghề theo chân
bà Tư đến nhà cô Hà
Nói sơ về cô Hà, cô hà năm nay mới 24 tuổi nhưng đã nổi tiếng vì tài
xem bói, xem tướng đoán vận, ai đến xem bói thì thắp nhang ở cái ban thờ
to trước điện cô rồi mới vào. Trên ban thờ có một bức tượng nhưng luôn
được phủ màn che lại, ai hỏi thì cô bảo là tượng thánh thần. Vào trong
điện chưa kịp nói gì thì cô đã đọc răm rắp những gì đã xảy ra trong gia
đình họ và mục đích họ đến đây là gì. Cô giỏi lắm!
Tôi cũng theo chân ông chạy đến nơi, người dân đến xem kín cả lối vào
nhà cô, ông và tôi rẽ đám người bước vào. Lần đầu tiên bước vào nơi này
nên ông rất dè chừng, ông bước từng bước nhỏ, thật chậm, thật chậm. Lối
vào điện tầm 20m mà như thể 200m vậy. Bỗng ông dừng lại trước bức tượng
to mà mọi người hay lễ bái, ông nhìn một lúc rồi đi vòng ra phía sau
dán vào sau tượng một lá bùa trấn vong rồi ông tiếp tục bước vào.
Trước mặt tôi không còn là cô Hà áo bà ba, tóc búi cao, môi son má
hồng nữa. Mà là một con người tóc tai bù xù rũ xuống mặt, hai tay đang
cầm con gà sống ăn ngấu nghiến bên cạnh là 2 con gà khác đã bị ăn dang
dở.
Ông ra hiệu cho vài người thanh niên đi vòng phía sau và giữ cô Hà
lại, 4 người thanh niên mà lại giữ một cô gái thấp bé hết sức khó khăn.
Ông
dán sau đầu cô là một lá bùa trấn hồn để vong kia không chạy thoát. Cô
hà vẫn ngồi nhưng đầu chúi xuống đất lắc lư như như con lật đật. Ông tôi
bắt đầu tra hỏi: ” Mi là ai, sao mi theo cô gái này, mi là ai “. Đáp
lại lời ông là một sự im lặng. Ông như phát cấu lên. Thường ngày ông vẫn
dùng roi dâu đối với những người bị vong nhập vong ốp, nhưng bây giờ
ông lại lấy ra một cây roi làm bằng đuôi cá đuối (đuôi cá đuối đã được
luyện thành pháp khí dùng cho trường hợp bị vong nhập rất hiệu quả,
nhưng nếu vô tình đánh trúng và người sẽ bị lở loét nơi đó. Và nếu dùng
phép đánh mạnh quá thì có thể đánh bay cả hôn phách người bị nhập ).
Ông đánh liên tục vào khoảng không trước mặt mình vừa hô to: “có nói
không hay bị ăn đòn “. Trước sự chứng kiến của mọi người là không một
nhát roi nào trúng vào cô Hà nhưng tay chân cô lại hiện lên những vết
lằn ngang dọc, cô gầm gừ đau đơn. Bỗng cô Hà ngã ngửa ra đằng sau mắt
nhắm liền, thấy là vong muốn thoát ông nhanh tay lấy chỉ đỏ buộc ngón
giữa tay phải cô lại để hồn không thể rời đi được.
Cô Hà bắt đầu quỳ lạy van xin ông, ông mới cất roi đi và hỏi: “Mi là
ai?”,”Dạ thầy con là quỷ đói, con đi ngang qua thấy nhà này hay cúng
kiếng gà vịt trước sân, con đói quá nên con vô con nhập xác cô gái này.
Nhà này không chỉ có mình con, mà có con chó thành quỷ được thờ chỗ bức
tượng kia nữa. Nó trốn ở đó để trộm tín ngưỡng của mọi người. Để được ở
lại đây, tụi con giúp nữ này nhiều lắm.
Tụi
con biết chuyện gì là báo cô nữ này biết, dần dần nữ nói cái gì cũng
đúng nên họ đồn nhau đến đây xem bói. Con chó có nhiệm vụ đi tra thông
tin những người đến đây xem bói, rồi nói lại con, con nói lại cho nữ
này. Mỗi lần xong việc họ đều tạ gà vịt, mấy hôm nay bão không ai đến
xem nên con đói, con chịu không nổi nên bắt gà sống con ăn chứ con chưa
hại ai hết. Thầy tha cho con”.
Ông dõng dạc nói: “Mi thành quỷ đói là do nghiệp của mi, ở dưới đó
trả xong nghiệp rồi đi đầu thai cứ sao lại trốn lên đây, nay ta chừa cho
mi một con đường, xuống lại dưới kia mà chịu phạt. Nói rồi ông gỡ lá
bùa có chứa hồn con quỷ khỏi người cô Hà, cô Hà ngất đi vì mệt. Ông tiến
lại bức tượng thờ con quỷ cẩu, ông bắt ấn niệm chú ép cho con quỷ chui
vào lá bùa.
Xong việc ông đốt 2 lá bùa chứa 2 con quỷ rồi niệm chú dẫn độ. Ông
cho bảo gia đình cô Hà bỏ hết các ban thờ quỷ đi và phá hủy bức tượng.
Mọi chuyện lại trở lại yên bình như xưa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét