CÕI LÒNG ANH
CÕI LÒNG ANH
Có một nơi mà em chưa từng đến Hoặc đến rồi nhưng chẳng biết là đâu Một miền mênh mông đủ núi cao sông sâu Xanh thẳm thảo nguyên, mượt mà đồng lúa Cây trái xum xuê lừng thơm hương gió Đủ cả bốn mùa xuân, hạ, thu, đông
Em còn nhớ không, nơi đó có hừng đông Với những vầng hồng ru đời vui sống Có những hoàng hôn nhuộm màu tím lịm Gợn nỗi buồn, thương nhớ mãi về đâu Có phải theo gió miên man từ thiên thu Hay từ tình yêu giữa mùa dông vần vũ? Để cho em phải sớm chiều ấp ủ Một cuộc tình chớm nở nhờ sét giữa trời quang
Nơi ấy còn có những đêm trăng Bên dòng sông trăng, bến đò thanh vắng Có tiếng đờn cò nổi lên dìu dặt Níu gọi thiết tha một tà áo bà ba Và theo tiếng đờn là khoan nhặt lời ca Lúc bổng lúc trầm, dỗi hờn, trách móc Thổ lộ nỗi niềm yêu thương thổn thức Của nàng trinh nữ gởi chàng phương xa!...
Đó là những nơi em đã từng qua Nhưng lại tưởng em chưa từng đến Có những kỳ quan em đã từng yêu mến Nhưng xa lạ, lạnh lùng như chưa thấy bao giờ Có những miền thực, chỉ thấy được trong mơ Cũng có những ước mơ trở thành hiện thực Giữa cuộc đời mê - tỉnh thiêng liêng, khó lòng biết được!
Một ngày tràn ánh nắng Đàn mây trắng bay giữa trời xanh trong Gió lồng lộng khắp vùng sông nước mênh mông Ơi cô gái chèo thuyền trên dòng Vàm Cỏ Nón lá che duyên, phải em không đó, Nhan sắc đậm đà hoa trái quê hương Từ lâu rồi vẫn còn sâu nặng nỗi nhớ niềm thương?! Hôm nay chúng mình vô tình gặp lại Chắc chồng con rồi, hỡi người em gái? Chúc em hạnh phúc dài lâu!
Đừng nhìn anh thế, em không biết đâu Đó là em gái anh có lần gặp gỡ Ở đất Gò Công trong một ngày nắng tràn rực rỡ Hiện ra từ bức tranh thủy mạc làng quê
Anh chợt nhìn em, tự hỏi tỉnh hay mê Hay em chính là người con gái ấy Người con gái bán cà fê dưới vòm hoa giấy Mà thời gian "bất hứa nhân gian kiến bạc đầu"?
Em ơi em! Nếu mai này mình phải xa nhau Thì hãy nhớ những miền anh cùng em đã đến Những cõi hiền hòa dù chưa biết là đâu Nhưng là những cõi phải vượt qua thế giới bể dâu Mới đến được miền địa đàng tươi mát Như ốc đảo lẻ loi giữa vùng hoang mạc cát
Và những miền đó có một tên chung Mà anh quen gọi là miền "CÕI LÒNG"
Hôm nay anh trải "cõi lòng" ra mênh mông Cũng là cảnh tạc quê hương, em đang thấy đó Cũng có hàng dừa quanh năm hứng gió Có đồng xanh bát ngát, rợp trắng cánh cò bay Cũng có dòng sông hoa tím ngát trời mây Có tiếng hò chiều, đờn ca tài tử Dập dìu cải lương sáu câu vọng cổ Xao xuyến biết bao, hé nở những mối tình Cho đêm sao trời mãi tỏa sáng lung linh!
Em
ơi
em,
Mỗi lần giận hờn
lên
Em lại đòi trả anh tất
cả
Thôi cũng được, đành chịu thôi em
ạ!
Chỉ mong em nhớ mãi "cõi lòng"!
Trần Hạnh Thu
Nhận xét
Đăng nhận xét