, miền đông nam Trung Quốc.
,
đã từng là người tham gia Trung Quốc Đồng minh hội, một tổ chức cách
mạng của Tôn Trung Sơn. Năm 1922, ông được giao chức vụ Tham mưu trưởng
quân đội Quốc dân đảng đồng thời làm Hiệu trưởng Trường võ bị Hoàng Phố.
Sau khi Tôn Trung Sơn mất (1925), Tưởng Giới Thạch cầm đầu những phần
tử phái hữu của Quốc dân Đảng, chống lại chủ trương liên minh với Đảng
Cộng sản Trung Quốc của Tôn Trung Sơn. Trong thời kỳ Chiến tranh Bắc
phạt (1924-1927), Tưởng Giới Thạch nhiều lần tìm cách gạt những người
Cộng sản ra khỏi các cơ quan chính quyền và quân đội.
Từ 1930-1933, Tưởng Giới Thạch Tiến hành 5 cuộc vây quét vào khu căn
cứ địa của Đảng cộng sản buộc Hồng quân của Đảng Cộng sản Trung Quốc
phải tiến hành cuộc
.
đẩy mạnh những hoạt động xâm lược Trung Quốc. Đảng Cộng sản Trung Quốc
chủ trương "Quốc Cộng hợp tác" để chống Nhật, nhưng Tưởng Giới Thạch
không chấp nhận vì cho rằng kẻ thù chính là đảng Cộng sản. Trong
làm cuộc binh biến bắt giữ Tưởng Giới Thạch tại Tây An, nhằm gây áp lực
buộc Tưởng hợp tác với Đảng Cộng sản chống Đế quốc Nhật Bản. Sau sự
kiện này, chính phủ Quốc Dân và đảng Cộng sản Trung Quốc thành lập liên
minh chống Nhật. Nội chiến Quốc Cộng lần thứ nhất chấm dứt.
Sau chiến tranh thế giới thứ hai, Quốc Dân đảng và Cộng sản đảng tiến hành hòa đàm tại
vào tháng 8 năm 1945. Tuy nhiên, do mâu thuẫn về đường lối và lợi ích nên đàm phán đổ vỡ. Từ
, ông đã phát động một cuộc tấn công quân sự lớn đến hầu hết các khu giải phóng tại miền Bắc Trung Quốc do
kiểm soát. Nội chiến Quốc Cộng lần thứ 2 bùng nổ. Quốc quân bị suy yếu
nhiều sau cuộc chiến tranh chống Nhật Bản, không chống đỡ nổi sự trỗi
dậy của quân giải phóng nhân dân Trung Quốc, thêm vào đó hàng loạt sai
lầm quân sự kiến quốc quân hoàn toàn thất thế trên chiến trường.
. Chủ lực quốc quân hoàn toàn bị tiêu diệt. Tháng 1 năm
, sau đó hạ lệnh chuyển tiền, vàng bạc sang Đài Loan.
Tháng 4 năm 1949, quân giải phóng mở chiến dịch Độ Giang, trước sau
giải phóng Nam Kinh (thủ đô Trung Hoa Dân Quốc), Thái Nguyên (24-4),
(17-8) và nhiều thành phố khác.
,
nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa thành lập. Trong tháng 10, quốc quân
thất thủ Quãng Châu, Hạ Môn, Chương Châu, sang tháng 11 đến lượt Trùng
Kháng đỗi chủ.
, Tưởng Giới Thạch lên máy bay trốn sang Đài Loan thành lập chính phủ lập thời và ra lệnh khủng bố trắng để ngăn ngừa cộng sản.
năm 1950, Tưởng Giới Thạch tái nhận chức tổng tống. Khi
bùng nổ, Hoa Kỳ đã đưa hạm đội đến phòng thủ Đài Loan.
Những năm sau đó, Tưởng Giới Thạch thi hành chính sách độc tài, củng
cố quyền lực loại trừ những đối thủ chính trị như vụ bắt giữ tướng
năm 1955. Tưởng Giới Thạch ra sức xây dựng quân đội thực hiện kế hoạch Quốc Quang nhằm phản công Đại Lục.
bị cô lập khi bị cộng hòa nhân dân Trung Hoa thay thế tại Liên Hợp
Quốc. Nhiều nước trước cắt đứt quan hệ ngoại giao với Trung Hoa Dân
Quốc.
Những năm cuối đời Tưởng Giới Thạch dần trao quyền điều hành chính phủ cho con trưởng là
vì lúc này Tưởng Giới Thạch tuổi già sức yếu. Ngày
, Tưởng Giới Thạch bệnh chết tại Đài Bắc Đài Loan.
Điều gì sẽ xảy ra nếu phe Mao Trạch Đông thua trong cuộc nội chiến với Quốc dân đảng của Tưởng Giới Thạch 60 năm trước?
Khi thế chiến thứ hai kết thúc, đội quân 3,7 triệu người của nhà lãnh
đạo Trung Quốc, thống chế Tưởng Giới Thạch, đã suy yếu đi nhiều do hậu
quả những cuộc chiến với Nhật Bản và cuộc chiến du kích do Mao Trạch
Đông lãnh đạo. Tuy nhiên, đạo quân của Tưởng vẫn có ưu thế lớn ở Trung
Quốc lúc bấy giờ, vượt xa phe Mao về số lượng và trang bị. Khi quân đội
Liên Xô rút ra khỏi vũng Mãn Châu ở đông bắc Trung Quốc, quân đội Tưởng
đã giành lại quyền kiểm soát vùng đó. Lãnh thổ do phe Mao kiểm soát, với
sự ủng hộ của người Nga, ngày càng bị thu hẹp.
Nhưng năm 1946, những người Mỹ, lo lắng về một cuộc nội chiến tổng
lực ở Trung Quốc giữa Tưởng và phe xã hội chủ nghĩa, đã thuyết phục
Tưởng đình chiến. Đó là khoảnh khắc thay đổi lịch sử: Vài tuần lễ bế tắc
giúp Mao tập hợp lại lực lượng với sự hỗ trợ của Liên Xô. Khi hòa ước
đổ vỡ, Tưởng mất vùng Mãn Châu, và sau đó là cuộc chiến. Hoa Kỳ, nhất là
những người cánh hữu, nhiều thập kỷ sau vẫn còn tiếc nuối vì quyết định
đó. Điều gì sẽ xảy ra nếu phe Tưởng chiến thắng?
Bức hình chụp chung của Tưởng Giới Thạch và Mao Trạch Đông (Ảnh: Wantchinatimes)
Sự trỗi dậy mạnh mẽ của Trung Quốc trong ba thập kỷ qua đã giúp những
người Cộng sản bác bỏ những lập luận cho rằng nước này sẽ tốt hơn nếu
không có Mao. Nhưng sự thật có thể đúng là như thế. Quân đội của Tưởng
bỏ chạy sang Đài Loan và đã xây dựng ở đó một hòn đảo thịnh vượng.
Trung Quốc dưới thời Mao bị tàn phá về mặt kinh tế cho tới khi Đặng
Tiểu Bình xoay chuyển cục diện vào cuối những năm 1970. Tuy nhiên, nếu
kinh tế Trung Quốc tăng trưởng với cùng tốc độ của Đài Loan từ năm 1950
tới giờ, GDP của nước này sẽ lớn hơn 42% vào năm 2010 so với thực tế.
Nói cách khác, Trung Quốc đã có thể trở thành một nước giàu với quy môn
nền kinh tế tương đương với Trung Quốc hiện giờ, cộng thêm cả nước Pháp.
Chính quyền của Tưởng nhiều khả năng là một chế độ độc đoán và tham
nhũng, với lực lượng cảnh sát mật tàn bạo. Quốc dân đảng của ông có thể
vẫn vấp phải sự chống đối ở vùng nông thôn vẫn còn các lực lượng sót lại
của Mao. Tuy nhiên, sự độc đoán của Tưởng có thể vẫn không bằng Mao.
Sẽ không có những vụ tàn sát hàng triệu địa chủ chỉ dựa trên ý thức
chủ quan, không có Đại nhảy vọt vào cuối những năm 1950, dẫn tới nạn đói
giết chết hàng chục triệu người nữa. Không như Mao, Tưởng sẽ không xóa
sổ toàn bộ các doanh nghiệp tư nhân và ép buộc các nông dân vào hợp tác
xã, một chính sách đã làm trầm trọng thêm nạn đói và hủy hoại nền kinh
tế Trung Quốc. Tưởng cũng sẽ không đẩy Trung Quốc vào những hỗn loạn của
cuộc Cách mạng văn hóa những năm 1960 và 70 thế kỷ trước, khi hàng
triệu người nữa bị sát hại và truy bức.
Tưởng Giới Thạch, Mao Trạch Đông chụp ảnh cùng Đại sứ Mỹ Patrick Hurley (Ảnh: Chinahistorypodcast)
Dưới quyền Tưởng, Trung Quốc sẽ không phải đợi 30 năm mới hội nhập
với kinh tế thế giới. Khá chắc chắn, Tưởng vẫn sẽ tìm cách bảo vệ thị
trường Trung Quốc khỏi sự cạnh tranh từ bên ngoài, như Đài Loan và nhiều
nền kinh tế Đông Á khác đã làm trong giai đoạn cất cánh. Nhưng ông sẽ
dỡ bỏ những hạn chế đó nhanh chóng hơn. Đài Loan đã sẵn sàng là thành
viên của Tổ chức thương mại thế giới (WTO) rất lâu trước khi Trung Quốc
gia nhập tổ chức này năm 2001.
Tưởng tượng lại châu Á
Bản đồ chiến lược ở châu Á cũng sẽ rất khác nếu Tưởng thắng cuộc nội
chiến. Ông sẽ không ủng hộ việc Triều Tiên tấn công Hàn Quốc vào năm
1950. Không có sự hậu thuẫn của Trung Quốc, Kim Nhật Thành có lẽ cung sẽ
không nhận được sự ủng hộ của Stalin trong cuộc phiêu lưu quân sự đó.
Tưởng cũng sẽ không phải đối phó với vấn đề Đài Loan.
Nhưng Tưởng cũng là một nhân vật dân tộc chủ nghĩa hẹp hòi. Quan hệ
của ông với Nhật Bản sẽ đầy sóng gió. Hàng triệu người Trung Quốc đã
chết trong quá trình Nhật Bản chiếm đóng Trung Quốc, và phe Quốc dân
đảng chịu rất nhiều tổn thất.
Mối thù địch Trung-Nhật, điều không rõ ràng dưới thời Mao, có thể trở
thành đe dọa lớn cho an ninh châu Á với Trung Quốc dưới quyền Tưởng,
thay vì chỉ nổi lên như một yếu tố gây bất ổn từ những năm 1990 như thực
tế. Việc Trung Quốc của Tưởng kiểm soát Đài Loan cũng sẽ giúp ông kiểm
soát tuyến hàng hải huyết mạch với nền kinh tế Nhật Bản. Trong bối cảnh
đó, Mỹ có thể phải đứng ra làm kẻ dàn xếp cho hai đồng minh lớn nhất ở
khu vực của họ.
Bức tranh cổ động đề tài “thiếu nhi với Tưởng Giứi Thạch) (Ảnh: Economist)
Cuộc chiến tranh lạnh có thể cũng sẽ nóng hơn. Tưởng không chấp nhận
việc Liên Xô kiểm soát Mông Cổ. Dưới thời Mao, một cuộc chiến ngắn ngày
đã nổ ra ở biên giới Xô-Trung năm 1960. Cuộc chiến đó có thể lớn hơn và
đẫm máu hơn dưới quyền Tưởng. Dân chúng Trung Quốc, với lòng tin dân tộc
chủ nghĩa kiểu Quốc dân đảng, có thể muốn những tuyên bố chủ quyền ở
nước ngoài sớm hơn và quyết liệt hơn.
Nhưng Trung Quốc cũng có thể trở thành một quốc gia cởi mở hơn về
chính trị. Những bước tiến tới một nền dân chủ hoàn toàn ở thời Tưởng
cũng có thể chậm chạp vì lo sợ sự phân rã, nhất là ở Tây Tạng và các
vùng dân tộc thiểu số khác, nhưng đồng thời, một giai cấp trung lưu cũng
sẽ phát triển nhanh và lớn mạnh hơn nhiều so với hiện giờ.
Dù dưới quyền cai trị độc đoán của Tưởng, Trung Quốc vẫn sẽ là một
đồng minh của Mỹ. Châu Á ngày nay sẽ không bị giằng xé bởi sự tranh
giành vị thế siêu cường giữa Mỹ và Trung Quốc. Có lẽ ngay cả Nhật Bản
cũng sẽ học được cách chung sống hòa bình với láng giềng hùng mạnh của
họ.
Tuy nhiên, với chữ nếu, Trung Quốc ở thời Tưởng cũng có nguy cơ chia
năm xẻ bảy và rơi vào hỗn loạn như những năm 1940. Không có điều gì tồi
tệ hơn thế cho châu Á, và trong bối cảnh đó, Mao vẫn hơn.
Năm 1927 khi kết hôn với Tống Mỹ Linh, Tưởng Giới Thạch
đã từ bỏ đạo Phật để theo đạo Cơ đốc của phương Tây. Khi mất vào ngày
5/4/1975, đám tang của cựu Tổng thống Trung Hoa Dân quốc vẫn được diễn
ra bằng những nghi lễ truyền thống nhưng quy mô và cấp độ quả là "có một
không hai". Theo đó, những bí ẩn dần dần được hé lộ.
Năm 1972, Tưởng Giới Thạch đã mắc khá nhiều bệnh liên quan đến tuổi
già. Trong lúc bệnh tật đầy mình thì một tai họa lại giáng xuống đầu
người đàn ông nổi tiếng này vào ngày 6/8/1972, trên đường đi điều dưỡng ở
bệnh viện tại Đài Bắc: Tưởng Giới Thạch đã bị một tai nạn bất ngờ khi
một chiếc xe ngược chiều đâm phải. Từ đó, thân thể của Tưởng Giới Thạch
đã không gượng dậy nổi, cuộc sống của ông bắt đầu lịch trình dai dẳng để
giành giật hơi thở với tử thần. Tuy nhiên, Tưởng Giới Thạch cũng đã
không thể chống chọi được với quy luật sinh tử, ngày 5/4/1975, Tưởng
Giới Thạch chính thức trút hơi thở cuối cùng tại một bệnh viện ở Đài
Bắc, hưởng thọ 89 tuổi.
Bốn cuốn sách tiễn biệt chồng
Tống Mỹ Linh (đứng giữa) trong đám tang của chồng
Dù từ bỏ đạo Phật để theo đạo Cơ đốc khi kết hôn với Tống Mỹ Linh,
tuy nhiên việc này chỉ mang tính hình thức. Bản thân Tưởng Giới Thạch
chưa bao giờ trở thành một con chiên ngoan đạo của Cơ đốc giáo. Theo
Tống Mỹ Linh nhận xét thì Tưởng Giới Thạch chưa khi nào là một người
theo đạo chân chính, mặc dù sau khi đến Đài Loan ông cũng đã cũng cố
gắng hòa nhập. Vì thế khi Tưởng Giới Thạch mất đi, để đạt được nguyện
vọng của mình, Tống Mỹ Linh đã đặt vào quan tài của chồng một quyển sách
Kinh
thánh.
Mục đích của Tống Mỹ Linh là mong sau khi lên “thiên đường”, Tưởng
Giới Thạch sẽ được Chúa che chở và phù hộ. Đồng thời, Tống Mỹ Linh cũng
muốn rằng, việc chuyển đạo của Tưởng Giới Thạch là một việc làm chân
chính và hoàn toàn do ông tự nguyện, không phải do
gia đình
họ Tống trước đó bắt ép. Việc đặt quyển Kinh thánh vào quan tài của
Tưởng Giới Thạch cũng bày tỏ nguyện vọng tha thiết củaTống Mỹ Linh rằng:
"Nếu có kiếp sau, mong Tưởng Giới Thạch cũng theo Cơ đốc giáo".
Ngoài quyển Kinh thánh, Tống Mỹ Linh còn đặt vào quan tài của Tưởng
Giới Thạch ba quyển sách khác nhau. Một là "Chủ nghĩa tam dân" của Tôn
Trung Sơn, một quyển "Thơ Đường" và một quyển sách mang tên "Suối trong
sa mạc". Những quyển sách này đều có mối quan hệ thân thiết với Tưởng
Giới Thạch trong suốt cuộc đời đầy biến động của ông.
Trước đây, khi cùng sát cánh bên Tôn Trung Sơn, Tưởng Giới Thạch đã
từng lấy Chủ nghĩa tam dân như một kim chỉ Nam cho mọi hành động của
mình. Chủ nghĩa tam dân của Tôn Trung Sơn dựa căn bản trên ba nguyên lý
là Dân tộc, Dân quyền và Dân sinh.
Còn “Thơ Đường” và “Suối trong sa mạc” là hai quyển sách yêu thích
nhất của Tưởng Giới Thạch lúc sinh thời. Vì thế khi Tưởng Giới Thạch
mất, Tống Mỹ Linh đã đặt những quyển sách gối đầu giường này vào quan
tài chồng với sự trân trọng và yêu thương lớn lao.
"Kịch bản" tang lễ đình đám
Dân chúng Đài Loan trên “một con đường tang tóc” trong buổi đưa tang Tưởng Giới Thạch.
Cùng tham gia trong đội quân hùng hậu để vĩnh biệt Tưởng Giới Thạch,
chính quyền Đài Loan khi đó cũng đã phát động hàng nghìn sinh viên và
học sinh quỳ rạp trên đường mỗi khi xe tang của Tưởng Giới Thạch đi qua.
Hầu hết các nhà máy xí nghiệp tại Đài Loan khi đó cũng đóng cửa, tại
các nơi công cộng, lệnh treo cờ rủ luôn đi thực thi đúng quy định. Màu
sơn của những ngôi nhà có xe tang đi qua cũng đượ̣c sơn sửa lại, các
biển quảng cáo với màu sắc rực rỡ cũng được gỡ xuống để không bị lạc
lõng
giữa bầu không khí đầy tang tóc. Một loạt các tuyến đường có xe tang
đi qua cũng đẩy mạnh tiến độ sửa chữa để buổi tang lễ được diễn ra
thông suốt.
Ngay sau khi Tưởng Giới Thạch mất, lập tức chính quyền Đài Loan khi
đó đã cử hành nghi lễ quốc tang với 3 nội dung chính: Từ ngày mồng 4 đến
mồng 6/4: Đài Loan sẽ ngừng mọi hoạt động vui chơi giải trí. Quân nhân
và những người trong nội các phải mặc quần áo tang. Thi thể của Tưởng
Giới Thạch được quàn trong nhà tang lễ 5 ngày để người dân đến viếng.
Trong đám tang của Tưởng Giới Thạch, 88 cây nến màu trắng được thắp
xung quanh quan tài, bức chân dung Tưởng Giới Thạch cùng 5 cây thánh giá
theo nghi lễ của đạo Cơ đốc được bày ở chính giữa phòng tang lễ. Trước
khi nhập quan, con trai của Tưởng Giới Thạch là Tưởng Kinh Quốc đã tự
tay mặc quần áo cho cha mình. Theo nghi lễ của người Trung Quốc, Tưởng
Giới Thạch được mặc 7 cái quần, 7 chiếc áo lót, bên ngoài là một chiếc
áo choàng dài. Xung quanh thi thể còn được bao quanh bởi vải lụa và
chân của Tưởng Giới Thạch được đi một đôi giày đen. Ngoài ra, tất cả
những huy chương trong cuộc đời binh nghiệp của Tưởng Giới Thạch cũng
được đặt vào phía bên phải của quan tài. Sau đó, Tống Mỹ Linh mới đặt
bốn quyển sách đã nói ở trên vào quan tài của chồng.
Để chứng minh rằng Tưởng Giới Thạch hoàn toàn được nhân dân Đài Loan
ủng hộ, Tưởng Kinh Quốc đã dàn xếp để một số nhân vật trong chính quyền
Đài Loan khi đó quỳ sụp dưới di ảnh của Tưởng Giới Thạch giống như quỳ
trước một vị quốc phụ. Không những thế, những hình ảnh này còn được đăng
tải trên nhiều tờ
báo lớn của Đài Loan khi đó nhằm xác nhận cho
thế giới
về niềm xót thương vô hạn đối với lãnh đạo Tưởng Giới Thạch. Khi ấy,
báo chí Trung Quốc đại lục đã gọi đó là "Sự nực cười từ Đài Loan".
Ngày 16/4/1975, lễ an táng Tưởng Giới Thạch chính thức được diễn ra.
Quan tài của Tưởng Giới Thạch được phủ kín bởi lá cờ của Trung Hoa Dân
quốc. Sau khi đọc xong bài điếu văn dài 23 trang ca ngợi công lao của
Tưởng Giới Thạch, 21 phát đại bác được bắn lên theo đúng nghi thức quốc
tang. Quan tài của Tưởng Giới Thạch sau đó đã được đưa lên xe tang và
diễu hành qua các đường phố lớn của Đài Bắc.
Xe tang của Tưởng Giới Thạch
Trước xe tang của Tưởng Giới Thạch, người ta đã kết 20 vạn bông cúc
vàng, hai bên xe còn vắt thêm rất nhiều chiếc khăn trắng biểu tượng cho
sự tang tóc. Phía trước xe tang còn treo quốc huy màu xanh và cây thập
tự biểu thị cho đạo Cơ đốc giáo. Trước xe tang là sự diễu hành rầm rộ
của 99 xe
quân sự mang theo quốc kỳ, cờ đảng, ảnh của Tưởng Giới Thạch.... Theo sau xe tang là hơn 2000 người thuộc các thành phần
của chính quyền, quân đội và một số bạn bè quốc tế...
Cũng để tăng thêm phần trang trọng và khác người, những người tổ
chức tang lễ cho Tưởng Giới Thạch còn thiết lập “một con đường tang
tóc”. Trên những tuyến đường mà xe tang đi qua, họ đã cho đặt rất nhiều
các loại bàn thờ khác nhau. Đồng thời những nhà tổ chức còn yêu cầu nhân
dân hai bên đường mỗi khi xe tang đi qua không được ngẩng đầu lên để
nhìn trực diện. Không những thế, khi quân đội Đài Loan chính thức bắn 21
phát đại bác, dân chúng khi đó dù đang làm gì cũng phải dừng lại tại
chỗ để
tưởng niệm Tưởng Giới Thạch trong 3 phút.
Hoài niệm cố hương
Di hài của Tưởng Giới Thạch đã được tiến hành ướp lạnh và chôn cất
tại bờ hồ Từ Hồ, cách phía Nam Đài Bắc khoảng 60 km. Nơi đây chính là
chỗ Tưởng Giới Thạch đã trú ngụ sau khi đã rút khỏi Trung Quốc đại lục
vào tháng 6/1949. Sinh thời, để tưởng nhớ mẹ của mình - Vương Thái phu
nhân, Tưởng Giới Thạch đã đích thân đặt tên nơi đây là Từ Hồ, rồi xây
dựng thành một dãy nhà gọi là Hành quán. Việc chôn cất Tưởng Giới Thạch
tại Từ Hồ cũng xuất phát từ tâm nguyện của ông vì Từ Hồ có phong cảnh
"rất
giống" thị trấn Khê Khẩu, Phụng Hóa, Triết Giang - nơi chôn nhau cắt
rốn của Tưởng Giới Thạch.
Thủy Bình
Trên một khe
đá cao chót vót tại đỉnh núi Dương Minh ở Đài Bắc, năm 1973, mọc lên
một công trình kiến trúc bê tông mái bằng. Tưởng Giới Thạch đặt tên cho
ngôi nhà đó là “Thu phòng Dương Minh”. Đó là tòa hành cung thứ 47 và
cũng là tòa hành cung cuối cùng của Tưởng Giới Thạch ở Đài Loan.
Vào những năm cuối đời, mỗi khi đến đây, Tưởng Giới Thạch đều khó nén
được nỗi nhớ nhung những bạn bè, người thân ở Đại Lục, nhất là nỗi nhớ
con gái và con rể.
Có thể bạn đọc sẽ hỏi rằng: “Tưởng Giới Thạch không có con gái, vậy làm sao mà có con rể chứ?”.
Những người sống ở Chuẩn Hải, thành phố Thượng Hải còn nhớ: Năm 1966,
sau khi cuộc Cách mạng văn hóa bắt đầu nổ ra, mọi ngõ ngách trên đường
Chuẩn Hải đều dán dày đặc những tờ báo chữ to, tưởng chừng như kín trời
chật đất. Có một bài báo chữ to vẽ một con chó, với tiêu đề lớn là “Đả
đảo Lục Cửu Chi, con chó phò mã của Tưởng Giới Thạch!”.
Từ ấy, một ông già vóc người tầm thước, mái tóc điểm sương, bị khoác
lên tấm biển “Ma trâu, thần rắn”, “Chó đặc vụ”, nhiều lần bị dẫn giải
trên đường phố đấu tố. Cả gia đình ông bị buộc dọn đến một căn phòng nhỏ
ở đường Đạm Thủy. Hằng ngày, phái tạo phản dẫn giải ông ta đến những
cống rãnh mới đào bới trên đường phố, quét rác rưởi, khuân gạch vỡ, làm
lao công khổ sai. Mọi người chỉ trỏ xỉa xói, nói: “Ái chà! Mi chính là
Lục Cửu Chi, con rể của Tưởng Giới Thạch!”. Có người còn tỏ ra khó hiểu,
nghi ngờ, hỏi: “Tại sao, mi lại không đi ra Đài Loan mà làm quan to, mà
lại cam chịu ở Đại Lục chứ?”. Có người lại kinh ngạc nói: “Lâu nay,
chúng ta có nghe nói hắn là con rể của Tưởng Giới Thạch đâu! Hoạt động
đặc vụ của hắn cao tay thật đấy!”. Có người phụ họa, rằng: “Tên này chui
thật sâu, đáng nghi ngờ lắm!”.
Đúng là, Lục Cửu Chi rất ít nói đến thân thế của mình. Đầu năm 1989, có
một nhà báo Thượng Hải tìm ra manh mối đến nhà thăm hỏi, đề nghị ông ta
kể lại chuyện kết hôn với Tưởng Dao Quang, con gái của Tưởng Giới
Thạch. Lục Cửu Chi nói rằng: “Nếu muốn tôi nói đến chuyện con rể của
Tưởng Giới Thạch thì tôi không thể nói được!”. Tuy nhiên, nhà báo đó vẫn
tìm hiểu được rõ ràng câu chuyện mang màu sắc “Truyền kỳ mạn lục” này.
Số là, ngoài hai người là Tưởng Kinh Quốc, Tưởng Vĩ Quốc ra, Tưởng Giới
Thạch đúng là còn có một người con gái, tên là Tưởng Dao Quang.
Kết hôn với Tưởng Giới Thạch không lâu, Trần Khiết Như phát hiện ra
trên cơ thể mình mọc lên nhiều vết mẩn. Bà dùng thử kem dưỡng da, nhưng
không kiến hiệu, buộc phải tìm đến thầy thuốc. Kết quả chẩn đoán cho
thấy bà mắc một chứng bệnh nan y do Tưởng Giới Thạch lây sang. Sau đấy,
tuy được chữa khỏi, nhưng cả hai người đều để lại di chứng vô sinh suốt
đời. Để tỏ ra hối hận, Tưởng Giới Thạch thề bỏ tất cả rượu mạnh, rượu
nhẹ, thậm chí cả cà phê và trà. Từ đó về sau, ông ta chỉ uống nước lã
đun sôi.
Tưởng Giới Thạch và người vợ Trần Khiết Như (mẹ đẻ của Tưởng Dao Quang)
Một lần, bà Hà Hương Nghi, phu nhân của ông Liệu Trọng Khải, đi thăm
Bệnh viện bình dân Quảng Châu, biết được có một gia đình Hoa Kiều, sau
khi liên tiếp sinh mấy lần con gái, muốn sinh một mụn con trai, kết quả
lại đẻ ra con gái. Bà ta đề nghị với bệnh viện cho người khác nuôi dưỡng
bé gái đó. Bà Hà Hương Nghi thấy bé gái có đôi mắt đẹp, thông minh,
khuôn mặt trái xoan, thật đáng yêu, bèn nhận bé gái về. Vừa về đến nhà,
bà Trần Khiết Như đến chơi, biết Trần Khiết Như rất muốn có con, bà Hà
Hương Nghi đành dằn lòng nhường bé gái cho bà. Biết chuyện, Tưởng Giới
Thạch cũng rất vui mừng và đặt tên cho bé gái là “Bôi Bôi” (Nụ hoa), tên
khai sinh là Tưởng Dao Quang.
Năm 1927, Tưởng Giới Thạch say mê Tống Mỹ Linh, bèn dùng kế “điệu hổ li
sơn” đưa Trần Khiết Như, người vợ đã cùng nhau ân ái trên sáu năm trời,
sang nước Mỹ. Lúc ấy Tưởng Giới Thạch đăng báo cắt đứt quan hệ với Trần
Khiết Như. Năm 1928, Tưởng Giới Thạch lại phái đại diện đến nước Mỹ,
thương lượng điều kiện ly hôn với Trần Khiết Như. Thấy Tống Mỹ Linh và
Tưởng Giới Thạch ván đã đóng thuyền, Trần Khiết Như đành buộc lòng chia
tay với Tưởng Giới Thạch.
Năm 1933, Trần Khiết Như rời Mỹ trở về nước, ngụ cư tại “làng mới Pari”
thuộc tô giới Pháp ở Thượng Hải (nay là ngõ 169, đường Nam Trùng Khánh,
gần công viên Phục Hưng). Trần Khiết Như đón con gái là Tưởng Dao Quang
lâu nay gửi ở nhà bà ngoại, về sống bên mình, đổi họ Dao Quang theo họ
của mẹ. Từ đó, hai mẹ con sống một cuộc đời ẩn dật, chỉ có rất ít người
biết khi ấy “phu nhân Tổng tư lệnh Tưởng Giới Thạch cùng ái nữ” ngụ cư
tại “làng mới Pari”. Trong thời gian ấy, Tưởng Giới Thạch vẫn chăm lo
đến đời sống của Trần Khiết Như. Có một lần ông đã tặng bà vợ cũ 5 vạn
đồng.
Tưởng Dao Quang càng lớn càng đẹp. Năm 1946 đã kết hôn với Lục Cửu Chi, qua sự giới thiệu mai mối của Chu An Kỳ.
Lục Cửu Chi xuất thân trong một gia đình quan lại lớn. Phụ thân là Lục
Hàn, từng là thuộc hạ của tướng Lư Vĩnh Tường, quân phiệt Chiết Giang.
Sau đó, lại nhận chức giám đốc sở quân pháp liên quân năm tỉnh của Tôn
Tuyền Phương, là một nhân vật hiển hách nắm quyền sinh sát. Chịu ảnh
hưởng của phong trào “Ngũ Tứ”, Lục Cửu Chi lại được báo chí tiến bộ, như
Tạp chí “Thanh niên mới” khích lệ. Thời trai trẻ, Lục Cửu Chi đã ôm ấp
lý tưởng tìm đường đi mới cho cuộc đời mình. Ông không muốn dựa vào gia
đình giàu sang phú quý để sống kiểu công tử con nhà giàu, nhàn cư làm
điều xấu. Năm mười tám tuổi, Cửu Chi vào làm thợ ở nhà máy sợi Bảo Thành
- Thượng Hải. Sau đó, Lục lại xin vào học khoa cơ giới, Trường Công
nghiệp nặng Hàng Châu. Khi ấy, dòng thác lũ Bắc phạt mãnh liệt cuốn
chàng trở về Thượng Hải, quen biết nhiều người cộng sản như Chu Ân Lai,
Triệu Thế Viêm, Uông Thọ Hoa, Thái Thúc Hậu,… Từ ấy chàng đi ngược với
con đường của gia đình mình, một lòng đi theo Đảng Cộng sản.
Lục Cửu Chi đã từng là nhân viên điệp báo của Trạm tình báo Viễn Đông
của Quốc tế Cộng sản tại Nhật Bản. Chiến tranh kháng Nhật bùng nổ, Quốc -
Cộng hợp tác kháng Nhật, Lục Cửu Chi trở về Vũ Hán, gia nhập “Sở nghiên
cứu vấn đề quốc tế” của Quốc dân Đảng, được cử đến Thượng Hải làm tình
báo.
Là người phụ trách văn phòng của Bát Lộ quân khi ấy, ông Diệp Kiếm Anh
đã bí mật bố trí Lục Cửu Chi đến Thượng Hải công tác để chàng bắt liên
lạc với những đảng viên Cộng sản hoạt động bí mật… Sau khi tới Thượng
Hải, Lục Cửu Chi thâm nhập vào Bộ Hải quân Nhật, sử dụng kinh phí của
người Nhật Bản, ra làm chủ nhiệm cơ quan “Báo Hoa Mỹ buổi sáng”. Dưới tư
cách ấy, Lục Cửu Chi bí mật thu thập tình hình của phía Nhật và ngụy
quyền Uông Tinh Vệ, kịp thời báo cáo cho Trùng Khánh và truyền cho tổ
chức bí mật của Đảng Cộng sản Trung Quốc. Sau đó, Lục Cửu Chi còn hợp
tác với một số sĩ quan cao cấp trong Bộ Hải quan Nhật Bản, thành lập
Công ty ủy thác Hải An, lợi dụng “giấy ủy nhiệm” do Hải quân Nhật cấp,
đưa ca nô, xà lan vận chuyển những vật tư thiết yếu cho tiền tuyến và
hậu phương kháng Nhật, vượt ra khỏi phong tỏa Ngô Tùng khẩu, mạo hiểm
đưa tới Tô Bắc. Việc đó sau khi bị Bộ Tư lệnh hiến binh Nhật Bản phát
giác, Lục Cửu Chi bị bắt giam, bị tra tấn cực kỳ dã man.
Chiến tranh kháng Nhật thắng lợi, Thang Ân Bá ủy nhiệm Lục Cửu Chi làm
“Thiếu tướng tham nghị” của Phương diện quân số 3, làm sĩ quan dưới
quyền ông ta. Lục Cửu Chi là “thân tại Tào doanh, tâm tại Hán”, một mặt
tiếp tục hoạt động kinh doanh ở Công ty Ủy thác Hải An; một mặt mở các
phòng nhảy, vũ trường “Hoàn cung”, “Vân Đường”, làm nơi bắt liên lạc cho
tổ bí mật của Đảng Cộng sản Trung Quốc. Thủ tướng Chu Ân Lai đã từng
nói: “Lục Cửu Chi không tham gia Đảng Cộng sản, tác dụng càng tốt hơn!”,
ông luôn luôn là một nhân sĩ dân chủ ngoài Đảng.
Khi ấy, Trần Khiết Như chỉ biết Lục Cửu Chi là một lưu học sinh của
Trường đại học Zao Dien Tien, Nhật Bản và là một người có danh vọng lớn
trong giới thương nghiệp Thượng Hải, đặc biệt là sau khi gặp mặt Lục Cửu
Chi , bà cảm thấy anh ta đứng đắn, lịch thiệp, thì đồng ý gả ái nữ Dao
Quang.
Lục Cửu Chi gắn bó với Tưởng Dao Quang, không phải vì Tưởng Dao Quang
là con gái của Tưởng Giới Thạch, mà vì tính cách nhu mì đôn hậu kiên
cường rắn rỏi, vóc dáng tú lệ mà đoan trang, chân thành chính trực sâu
nặng tình cảm.
Năm 1946, Lục Cửu Chi kết hôn với Tưởng Dao Quang tại thành phố Thượng
Hải. Không lâu sau, Trần Khiết Như mới nói cho chàng rể biết tường tận
về đoạn trường nhân duyên của mình với Tưởng Giới Thạch. Bà nói rằng,
được giáo sư Đường Đức Cường và Lý Thời Mẫn, giáo viên Anh văn của Tưởng
Giới Thạch, tận tình giúp đỡ, Trần Khiết Như đã viết tự truyện. Một nhà
xuất bản ở New York đã chuẩn bị xuất bản. Sau vì Tưởng Giới Thạch, nên
cuốn sách mới không ra đời. Lục Cửu Chi thông cảm sâu sắc màn bị kịch đó
của nhạc mẫu.
Năm Tưởng Kinh Quốc từ Liên Xô trở về nước và khi đến Thượng Hải sau
khi cuộc chiến tranh kháng Nhật thắng lợi, Tưởng Kinh Quốc đã nhiều lần
đến “Làng mới Pari” thăm hỏi “Bà mẹ Thượng Hải” mà anh rất nhớ nhung
kính trọng (Tưởng Kinh Quốc gọi Trần Khiết Như là “Bà mẹ Thượng Hải”,
gọi Diêu Di Cẩm là “Bà mẹ Tô Châu”). Vì thế, một số nhân vật cao cấp
trong giới chính trị quân sự của Quốc dân Đảng, cũng đã biết “đệ tam phu
nhân” của Ủy viên trưởng ở ẩn tại Thượng Hải. Thế là, sau khi hay tin
Lục Cửu Chi là “ngài phò mã của Tưởng ủy viên trưởng”, Tưởng Kinh Quốc
rất tôn trọng, kính nể ông.
Nghe nói, Lục Cửu Chi có thể dựa vào cuộc nhân duyên ấy, mà tới nhận
“ông già” đang làm Ủy viên trưởng và đại Tổng Thống, ỷ vào quyền thế
hiển hách để mưu cầu quan cao lộc hậu cho mình, nhưng tuyệt nhiên Lục
Cửu Chi không làm vậy. Khi Quốc dân Đảng còn đang thống trị quá nửa
giang sơn Trung Hoa, Lục Cửu Chi cũng không tự khoe khoang mình là “con
rể của Tưởng Giới Thạch”. Tháng 5 năm 1949, trước khi rút lui khỏi
Thượng Hải, với tư cách cá nhân, Thang Ân Bá nhiều lần khuyên bảo Lục
Cửu Chi rời bỏ Đại Lục, cùng ông bay sang Đài Loan, cuối cùng bị Lục Cửu
Chi từ chối khéo léo.
Năm 1955, Phan Hán Niên - nguyên là Phó thị trưởng thành phố Thượng Hải
kiêm Phó ban Mặt trận thống nhất, Cục Hoa Đông và Dương Phàn - Cục
trưởng cục Công an thành phố Thượng Hải, bị bắt vì ở trong “tập đoàn
phản cách mạng”. Lục Cửu Chi cũng bị liên lụy trong “Sự kiện Phan –
Dương”, bị tống giam vì “tội phản cách mạng”. Trần Khiết Như cho rằng
con của mình vô tội, không thể vì coi Lục Cửu Chi là “con rể Tưởng Giới
Thạch” mà lấy cớ bắt anh ta. Nhằm cứu cho Lục Cửu Chi, bà Trần Khiết Như
đã trực tiếp đến Bắc Kinh tìm gặp Thủ tướng Chu Ân Lai. Được Chu Ân Lai
can thiệp, năm 1960 Lục Cửu Chi ra khỏi nhà tù, nhưng cái mũ “phản cách
mạng” vẫn không được gỡ bỏ. Đến khi Lục Cửu Chi được mời ra làm Ủy viên
đặc biệt Ủy ban Chính trị hiệp thương thành phố Thượng Hải, khóa thứ
sáu, ông vẫn còn “đội” trên đầu cái mũ “phản cách mạng”. Cho mãi đến đầu
năm 1985 Nhà nước mới chính thức tuyên bố sửa sai triệt để: Lục Cửu Chi
hoàn toàn vô tội. Lục Cửu Chi đã từng bị gió dập sóng vùi trong nhiều
cơn “bể dâu chính trị”, đến nay đã gần 90 tuổi, công tích hiển hách của
ông mới được mọi người biết đến.
Sau khi nhà đương cục Đài Loan thực thi chính sánh về thăm thân nhân ở
Đại Lục, có người nói với Lục Cửu Chi rằng: “Đến nay, ông có thể làm rõ
thân phận là con rể của Tưởng Giới Thạch rồi! Ông thừa nhận cũng được,
mà không thừa nhận cũng được, nhưng về khách quan mà nói, ông chính là
con rể của Tưởng Giới Thạch!”.
Nghe nói vậy, ông Lục Cửu Chi chỉ cười nhạt, nói: “Trước đây, tôi đã
không muốn núp bóng, ỷ quyền của Tưởng Giới Thạch. Ngày nay, cũng không
cần thiết phải dựa vào luồng gió mới giữa đôi bờ eo biển mà theo đóm ăn
tàn làm gì nữa!”
Bà Trần Khiết Như mất tại Hồng Kông năm 1971. Tưởng Dao Quan sang Hồng
Kông lo liệu tang sự cho mẫu thân. Sau đó, bà cùng con cái định cư tại
đấy. Khu nhà ở đường Lão Đá, khu Cửu Long mà Tưởng Giới Thạch và Tưởng
Kinh Quốc tặng cho bà Trần Khiết Như rất khang trang và rộng rãi. Năm
1983, khi ông Lục Cửu Chi sang thăm gia đình, vợ con ông đều khuyên ông
định cư ở Hồng Kông, cùng chung vui hưởng lộc trời, nhưng ông Lục Cửu
Chi không muốn ở Hồng Kông làm “ông già ngụ cư”, lại trở về thành phố
Thượng Hải.
Lục Cửu Chi sống một mình ở ngay tại ngôi nhà thanh tịnh ở đường Đạm
Thủy. Mỗi tháng, ông nhận được trên 180 đồng Nhân dân tệ do Viện Văn sử
Thượng Hải cấp cho.
Hiện nay, ông được mời làm Cố vấn cho Công ty Công thương nghiệp Tam
Phố, khu Dương Phố, thành phố Thượng Hải, Chủ tịch danh dự của Công ty
Thương vụ Lam Thiên.
Ông Lục Cửu Chi nói: “Tịch dương vô hạn hảo, minh triều khán hiểu hà”. Ông ước mong: trong những năm còn sống sớm nhìn thấy cảnh tượng đẹp đẽ là bắc được cây “cầu vàng” nối liền hai bờ eo biển!
V.H
(Theo sách Trung Quốc)
Tống Mỹ Linh đã phải lòng Tưởng Giới Thạch thế nào?
Tống Mỹ Linh đến nhà chị gái Tống Khánh Linh tình cờ
vào lúc Tưởng Giới Thạch đang họp bàn cùng anh rể Tôn Trung Sơn. Khi cô
bước nhanh qua cửa phòng khách để đến phòng ăn, đột nhiên Tưởng Giới
Thạch xoay người. Hai ánh mắt vô tình chạm nhau...
Trong khi bố mẹ yêu cầu Tống Mỹ Linh phải từ bỏ cuộc
đính hôn với Lưu Kỉ Văn, cô vẫn một lòng một dạ chờ Kỷ Văn đi học nước
ngoài trở về. Thấm thoắt, Kỷ Văn đã trở về Quảng Châu, thời gian ấy Tống
Mỹ Linh làm việc ở phòng tiếp đón khách hàng của một công ty điện ảnh ở
Thượng Hải.
|
Chân dung Tống Mỹ Linh. |
Tống Mỹ Linh muốn đến ngay Quảng Châu, nhào vào vòng
tay của người yêu cho thỏa niềm thương nhớ. Do bà Nghê Quế Trân (mẹ Tống
Mỹ Linh) ngăn cản, nên mãi sau Tống Mỹ Linh mới tìm cách đến Quảng Châu
được. Tuy nhiên, mọi sự đã không còn như xưa nữa.
Gặp cô, Lưu Kỉ Văn nói: "Em à, hãy tha thứ cho anh.
Xuất phát từ yêu cầu công cuộc cách mạng trong tương lai, đại bản doanh
quân cách mạng muốn phái một đoàn đi Anh, Pháp… để khảo sát về kinh tế.
Anh, đương nhiên, nằm trong thành phần của đoàn. Mệnh lệnh của cấp trên
không thể cưỡng lại. Anh chỉ còn cách phục tùng… Em thử nghĩ xem, một
người đàn ông chưa thành gia thất, đang phải làm công việc mà anh ta
không thích trong quân đội như anh chẳng thà cứ đi ra nước ngoài lại học
thêm được nhiều điều". "Nếu như mong muốn của anh phù hợp với yêu cầu
của cách mạng, sao lại bảo em tha thứ?". Nói vậy, nhưng qua lời của
người yêu, Tống Mỹ Linh biết rằng Lưu Kỉ Văn sẽ không thay đổi ý nguyện
của mình cho dù cô đã tới Quảng Châu. Sự giải thích của Lưu Kỉ Văn chỉ
làm Tống Mỹ Linh thất vọng và đau khổ thêm.
Nhận thấy nét buồn phiền trên khuôn mặt người yêu, Lưu
Kỉ Văn cũng không thể ngờ sự thể lại đi theo chiều hướng xấu như vậy.
Lưu Kỉ Văn phân trần: "Mỹ Linh, khi quyết định đi châu Âu khảo sát, anh
đã suy xét tới việc chúng mình tạm thời chưa thể kết hôn. Trong bức thư
gửi cho em trước đây, anh đã nói rằng anh cảm thấy giữa chúng ta có
nhiều khó khăn khó có thể khắc phục được, nên anh nghĩ mình nên ra nước
ngoài thu lượm thêm kiến thức. Anh không ngờ em tới đây lúc này. Nếu em
không đồng ý cho anh đi nước ngoài, anh sẽ yêu cầu được ở lại, chắc cấp
trên cũng đồng ý". "Không, Kỉ Văn", ngừng lại giây lát, Tống Mỹ Linh nói
tiếp: "Nếu như vì em đến đây mà anh vội vàng thay đổi kế hoạch xuất
ngoại đã trù tính bao lâu nay, điều đó sẽ chỉ làm em cảm thấy bất an
thêm thôi".
Đêm đó, ở nhà chị gái Tống Khánh Linh, Tống Mỹ Linh đã thức trắng.
"Tuyệt vời, thưa Đại Tổng thống! Ý kiến của ngài quả
thực đã làm tôi cảm động và phục sát đất!". Ngày kia, khi chuẩn bị đi
qua phía ngoài phòng khách để sang phòng ăn, Tống Mỹ Linh chợt nghe thấy
tiếng một người lạ, sau đó là tiếng anh rể Tôn Trung Sơn: "Được đấy,
Giới Thạch. Không chỉ muốn cậu đi Liên Xô, mà một khi thời cơ chín muồi,
tôi còn muốn cậu tới Quảng Châu mở một trường học". Ghé mắt nhìn trộm,
Tống Mỹ Linh thấy một người trạc tuổi trung niên, mặc quân phục, đi giầy
đen, ngồi trên chiếc ghế mây đối diện Tôn Trung Sơn. Khi Tống Mỹ Linh
định bước nhanh qua cửa phòng khách (đang mở) để đến phòng ăn ở đầu hành
lang bên kia, đột nhiên người khách kia xoay người. Hai ánh mắt vô tình
chạm nhau.
Vài ngày sau, Tưởng Giới Thạch lại đến thăm gia đình
Tôn Trung Sơn. Trong lúc hàn huyên, Tưởng Giới Thạch bộc bạch: "Sau khi
nhìn thấy em vợ ngài, mấy ngày nay tôi ăn không ngon ngủ không yên, nên
đành phải đến làm phiền Đại Tổng thống. Không biết Đại Tổng thống có thể
giúp Tưởng Giới Thạch gặp em vợ ngài một lần? Ý tôi muốn nói là nếu như
hiện nay em vợ ngài chưa đính hôn, không biết tôi có thể cầu hôn với cô
ấy được không?". "Cậu nói gì? Cậu muốn cầu... cầu hôn với Mỹ Linh? Tôi
nghe nói, trong thời gian lưu học ở Mỹ, Mỹ Linh đã thích một người. Cho
nên, tôi khuyên cậu chuyện tình cảm bây giờ dừng lại vẫn chưa muộn", Tôn
Trung Sơn trả lời.
"Khi ở Mỹ, cô ấy sớm có người lọt vào mắt xanh ư!",
Tưởng Giới Thạch tuy lộ vẻ thất vọng, nhưng vẫn cố tìm kiếm tia hi vọng
mới, "Có hình ảnh ai đó trong tim không có nghĩa là chắc chắn trở thành
vợ chồng. Thưa Đại Tổng thống, không biết người mà tiểu thư Mỹ Linh
thích là ai, tôi có thể biết một chút được không?". "Nghe nói, Mỹ Linh
và Lưu Kỉ Văn có chung thời gian ở Mỹ không dài, nhưng họ đã đính hôn",
Tôn Trung Sơn bật mí. Tưởng Giới Thạch kinh ngạc: "Thì ra là Lưu Kỉ Văn.
Có phải, đó chính là Lưu Triệu Minh, người từng giữ chức Cục trưởng Cục
Kiểm toán?" Tôn Trung Sơn gật đầu: "Chính là người ấy. Mà Tưởng Giới
Thạch, cậu chẳng phải đã lập gia đình rồi ư? Mỹ Linh quyết không để mắt
tới những người có vợ đâu".
Nghe vậy, nhưng Tưởng Giới Thạch vẫn không nản lòng,
ngược lại còn tỏ ra quyết tâm hơn: "Thưa Đại Tổng thống, chuyện gia đình
của tôi không quan trọng, chỉ cần tiểu thư Mỹ Linh đồng ý, chuyện gia
đình của tôi có thể giải quyết. Hiện nay tôi thấy có hai khó khăn. Một
là, Mỹ Linh có để ý đến tôi hay không? Hai là, liệu thực sự Lưu Kỉ Văn
và Mỹ Linh có hôn ước? Thế nhưng, thưa Đại Tổng thống, mọi việc đều do
con người quyết định. Dù thế nào, tôi cũng rất muốn ngài tìm cách nói
với Mỹ Linh một câu rằng Tưởng Giới Thạch tôi rất có cảm tình với cô ấy.
Chỉ nhìn một lần thôi là mãi chẳng thể quên. Cho dù không thể trở thành
vợ chồng thì chúng tôi làm bạn bè của nhau cũng được".
Tôn Trung Sơn suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng gật đầu nói: "Chịu khó đợi. Tôi sẽ thử".
Theo Báo Tin Tức
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét